Nhớ đến đêm mà ông Nguyễn qua đời, bên ngoài phòng bệnh bà ta nhìn thấy cái bóng đó, trong ánh mắt Lê Diệu Ngọc có hiện lên một tia sợ hãi: “Nếu muốn biết thì tự mình đi điều tra đi.
”
“Là anh Hổ?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lòng bàn tay.
Lê Diệu Ngọc dùng thái độ khinh thường nhìn cô: “Trừ việc cho vay nặng lãi đó ra, anh Hổ chưa từng ra tay lần thứ hai đối với lão già đó.
”
“Vậy bà nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai, bà biết là ai đúng không?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy cánh tay Lê Diệu Ngọc, trạng thái kích động chất vấn.
Lê Diệu Ngọc ghét bỏ hất tay cô ra: “Tôi biết thì đã sao, biết thì nhất định phải nói cho cô? Có điều tôi có thể cho cô một gợi ý nhỏ, người đó là người đến nằm mơ cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến!”
Nói xong, chuông điện thoại của Lê Diệu Ngọc vang lên, bà ta lấy ra nhìn, cau mày lại, đi đến bên cửa sổ nghe máy.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng ngay tại chỗ, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lời nói của Lê Diệu Ngọc rốt cuộc là có ý gì?
Người mà mình nằm mơ cũng không ngờ đến sẽ là ai?
Người đàn ông đeo khẩu trang? Hay là kẻ thù của bố cô?
Bực bội vuốt vuốt đầu tóc, tinh thần Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng mệt mỏi.
Thù của mẹ còn chưa kịp báo, những thứ của tập đoàn Nguyễn Thị ở trong tay Lê Diệu Ngọc còn chưa giành lại được, âm mưu của người đàn ông mang khẩu trang kia đối với cô, cô cũng chưa tra được gì.
Bây giờ cái chết của bố cô cũng trở thành một bí ẩn.
Trong những năm cuối đời này, cô thật sự có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện sao?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xuống phía dưới, tiến sâu vào sự ngờ vực.
Lê Diệu Ngọc nghe xong điện thoại quay lại, hốc mắt đỏ lên, bà ta nhìn vào Nguyễn Quỳnh Anh gào thét: “Nguyễn Quỳnh Anh, anh Hổ bị phán tử hình rồi, như vậy cô hài lòng rồi đúng không?”
Cuộc điện thoại vừa rồi là do cục cảnh sát gọi đến, nói phán quyết của anh đã có, tử hình, mười ngày sau hành hình, để bà ta đi gặp mặt anh Hổ lần cuối.
Phán quyết nhanh như vậy đã có rồi?
Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trong chốc lát, cười: “Hài lòng, đương nhiên tôi hài lòng, một người không quan tâm đến tính mạng của người khác thì nên rơi vào kết cục thế này, đương nhiên, bà cũng vậy!”
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Không còn ý định tiếp tục ở lại đây nữa, có ở lại cũng không thể hỏi được gì từ miệng của Lê Diệu Ngọc nữa.
Còn không bằng tự mình đi tìm cách điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai đã giết bố mình.
Nguyễn Quỳnh Anh xoa mặt, đi đến phòng làm việc của bản thân mình, sau khi bàn bạc với thư kí Diêm một vài việc của công ty xong, quay trở về biệt thự.
Vừa bước vào phòng khách lớn, cô liền nhận được điện thoại của cục cảnh sát, là anh cảnh sát Lý gọi đến, nói với cô anh Hổ đã thừa nhận rồi, chuyện ông ta lừa gạt ông Nguyễn vay nặng lãi.
Anh cũng xuất phát từ sự hơn thua ganh ghét mới làm như vậy, vì muốn khiến tập đoàn Nguyễn Thị nợ nần sụp đổ trong tay bố cô.
Không chỉ như vậy, anh Hổ còn muốn khiến ông ấy nghiện ngập cờ bạc, chỉ là kế hoạch còn chưa kịp bắt đầu thì ông ấy đã nhập viện.
Xúc động thở dài một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh cầm cốc nước lên, từng ngụm uống vào, đầu óc đã bay đi đâu mất.
Vĩnh Hải từ trong thang máy bước ra thì nhìn thấy cô ngồi trên ghế sô pha, đang trong dáng vẻ ngây ngốc người ngồi đó.
“Cô đang làm gì vậy?” Anh bước đến, trầm trọng hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh hồi thần lại, trong ánh mắt có vẻ hơi kinh ngạc nhìn anh: “Không làm gì hết, anh Vĩnh Hải, anh không đến công ty sao?”
Hiếm khi vào thời điểm này anh vẫn còn ở biệt thự.
“Tôi có đến công ty hay không có liên quan gì đến cô?” Ánh mắt anh lạnh như băng liếc cô, sau đó đi ra phía cánh cửa của sảnh lớn.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng dậy: “Anh Vĩnh Hải.
”
Vĩnh Hải dừng bước chân quay đầu lại.
“Anh có thể giúp tôi một việc không?” Cô vặn vặn ngón tay, dè dặt hỏi.
Vĩnh Hải hơi nhướng mày, cảm thấy hứng thú: “Nói!”
“Tôi muốn mượn tổ tình báo của anh, điều tra một chuyện.
”
“Chuyện gì?” Vĩnh Hải nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi, do dự một lúc: “Tôi muốn điều tra bố tôi, rốt cuộc là bị ai hại chết!”
Nghe thấy lời này, trong ánh mắt Vĩnh Hải hơi tối lại, ngay lập tức: “Tôi nhớ, bố cô là bệnh nặng mà chết đúng không.
”
“Không phải đâu!” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay, căm giận nói: “Bố tôi, ông ấy bị người ta hại chết.
”
“Làm sao biết được.
” Vĩnh Hải đúc tay vào túi quần, tỏ vẻ lười biếng.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi, biểu cảm khó coi: “Bố tôi thực sự là bệnh nặng, nhưng mỗi lần tình hình nguy cấp thì đều được cứu sống rồi, chính vào trước ngày ông ấy qua đời cũng đã được cứu một lần, nhưng đến ngày thứ hai, bố tôi lại qua đời, tôi không tin trong chuyện này không có gì đáng nghi, hơn nữa Lê Diệu Ngọc cũng nói rồi, thật sự có người giết bố tôi.
”
Vĩnh Hải cười chế giễu khinh thường: “Lời của Lê Diệu Ngọc mà cô cũng tin!”
“Thà tin vào nó còn hơn không, cho nên, anh Vĩnh Hải, hi vọng anh có thể giúp tôi điều tra chuyện này, xin anh