“Đủ rồi!” Bà Ngọc tức giận đập bàn ngắt lời cô.
“Đây là phòng hội nghị, không phải cái chợ.
Chúng ta đang nói về việc bầu cử chủ tịch, không phải nơi bàn về tung tích cậu Việt Anh.
Nếu cô cảm thấy không phục, có thể rời đi.”
“Giám đốc Ngọc, bà dùng tư cách gì để gạt tôi ra khói cuộc họp này?” Quỳnh Anh cũng tức giận nói.
Bà Ngọc sững sờ một giây, sau đó càng tức giận hơn, bà ta chỉ vào cô bằng ngón tay run run:
“Cô còn dám nói chuyện với tôi bằng giọng này?”
“Tôi không có việc gì mà không dám làm.” Quỳnh Anh tỏ ra cứng rắn trước mặt bà Ngọc.
Bây giờ, cô còn sợ gì nữa? Cô có thể nhìn ra, ngoại trừ thư ký Diêm, không có ai ủng hộ cô.
Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh nhắm mắt lại, khí thế càng thêm mạnh mẽ.
Cô mở mắt ra rồi nói:
“Mục đích của tôi hôm nay rất đơn giản.
Tôi muốn ứng cử các vị trí chủ tịch và tổng giám đốc.”
Khi Quỳnh Anh đưa ra tuyên bố, tất cả mọi người đều bị sốc.
Ngay cả Vĩnh Hải cũng khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, trong mắt anh lóe lên một tia u ám.
Có vẻ như anh đã đánh giá thấp cô.
“Cháu gái lớn, cháu cảm thấy dễ nuốt lắm phải không? Muốn cả hai vị trí, còn không sợ chết vì kiệt sức sao?” Giám đốc Nhân liếc nhìn cô nói bằng giọng điệu mỉa mai.
Quỳnh Anh vén tóc hai bên thái dương lên, không chút sợ hãi trả lời bằng giọng giễu cợt:
“Không phiền giám đốc Nhân phải lo lắng cho tôi.
Dù sao thì Nguyễn Thị cũng là do bố tôi để lại cho tôi và Việt Anm, tôi vẫn đang giữ cổ phần trong tay.
Là cổ đông lớn nhất, tôi có quyền quyết định dựa trên di chúc do bố tôi để lại.
”
Ngay sau khi Quỳnh Anh dứt lời, Thư ký Diêm ở phía sau liếc nhìn điện thoại, anh lặng lẽ rời khỏi phòng họp với vẻ mặt nặng nề.
“Vậy cô có thể lấy ra di chúc ra cho mọi người xem.” Bà Ngọc cười khinh thường và nói.
Quỳnh Anh cau mày và nhìn bà một cách ngạc nhiên.
Có cái gì đó không đúng!
Khi nghe đến di chúc, bà Ngọc lẽ ra không nên có phản ứng như thế này.
Quỳnh Anh trong lòng không thể giải thích được, nhưng không biết lo lắng đến từ đâu, nên chỉ có thể âm thầm đề cao cảnh giác, cầm túi hồ sơ trước mặt lên.
Vừa mở ra, cô đã cảm thấy không đúng, tập tài liệu có dấu hiệu đã bị mở ra.
Hơn nữa giấy của di chúc rất cứng, nhất định không được mềm mại như vậy.
Cô mở tập tài liệu ra, đọc những thông tin ở bên trong.
Cô bỗng sững người rồi nghĩ ra điều gì.
Phải rồi, chỉ có thể là cô nhân viên đó.
Trước khi vào phòng họp, cô đụng phải một nhân viên cũng đang cầm túi tài liệu, túi tài liệu rơi trên sàn, nhân viên đó nhặt lên trả lại cho cô.
Lúc đó cô cũng không đề phòng, xem ra bà Ngọc đã sớm tính toán trước.
Bà ta đã lên kế hoạch chu đáo, thảo nào lại không lo lắng chút nào khi nghe đến di chúc.
“Bà lại giở trò.” Quỳnh Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn bà Ngọc.
Bà Ngọc cố tỏ ra vẻ vô tội vừa cười vừa nói: “Tôi làm gì cơ? Cô đang nói gì vậy?”
“Đừng giả ngu.” Quỳnh Anh bị lửa giận thiêu đốt liền đứng lên, nhìn tư thế tựa hồ muốn xông lên đánh bà Ngọc.
Sự việc xảy ra như vậy khiến Thư ký Diêm vừa quay lại đã nắm lấy cô và lắc đầu:
“Cô Quỳnh Anh, đừng hoảng sợ, thứ cô cần đang ở đây.”
Nói xong, anh lấy ra một chiếc túi đựng hồ sơ quen thuộc từ phía sau đưa cho cô.
Quỳnh Anh há hốc miệng, nhìn chằm chằm túi hồ sơ trong tay không nói được gì.
Thư ký Diêm liếc nhìn Vĩnh Hải lạnh lùng, đưa túi giấy cho Quỳnh Anh nói:
“Cô Quỳnh Anh, tôi sẽ giải thích cho cô sau.
Bây giờ chúng ta hãy kiểm soát tình hình trước đã.”
“Tôi hiểu rồi!” Quỳnh Anh nghe xong, không cần suy nghĩ gì, gật đầu ngay lập tức.
Nhìn túi hồ sơ trong tay Quỳnh Anh, sắc mặt bà Ngọc thay đổi rõ rệt.
Bà ta không kiềm chế được hét lên:
“Không thể nào, tôi rõ ràng là...”
Nhưng bà Ngọc cũng nhanh chóng nhận ra là mình suýt lỡ lời.
Quỳnh Anh nhìn bà ta rồi nở nụ cười chế nhạo.
Cô mở túi hồ sơ, lấy bản di chúc ra ném về phía trước:
“Xin mời giám đốc Ngọc thẩm định.”
“Không thể ...!Không đúng ...” Bà Ngọc sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm bản di chúc, hay tay run rẩy cố gắng nhìn kỹ từng chữ để tìm ra cái cớ nào đó để phủ nhận.
Nhưng tất cả các con dấu trên di chúc,