Nhưng ngay sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, mặt Trâm giống như quả cà tím bị đập nát bất giác nói: “Nhưng làm sao con có thể mang thai đứa con của anh Hải?”
Vĩnh Hải không chạm vào cô, và vài hành vi thân mật duy nhất với cô chỉ là để khiêu khích Quỳnh Ảnh.
Cô làm sao có thể mang thai với Vĩnh Hải?
“Đừng lo lắng, mẹ sẽ giúp con.” Bà Ngọc liếc mắt đầy ẩn ý, vỗ vai Trâm Anh để động viên con.
Quỳnh Anh không thể nghe thấy những lời tiếp theo vì 2 mẹ con bà Ngọc nói quá nhỏ.
Nhưng có lẽ cô cũng đoán được phần nào.
Chẳng qua là chỉ là muốn đưa Vĩnh Hải vào bẫy để Trâm Anh có cơ hội mang thai đứa con của anh.
Bọn họ muốn dùng biện pháp đê hèn này để ràng buộc Vĩnh Hải, Quỳnh Anh nhất định phải làm điều gì đó chứ không thể ngồi yên.
Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh đưa tay gõ lên cánh cửa phòng đang mở khiến 2 người bên trong phòng giật mình.
“Quỳnh Anh?” Bà Ngọc quay ra và nhìn thấy Quỳnh Anh.
Vẻ mặt bà ta vô cùng giận dữ.
Sau đó như nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt bà biến sắc, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Quỳnh Anh nói: “Cô đã nghe thấy gì?”
Quỳnh Anh không chút sợ hãi, tự nhiên bước vào, kéo ghế ngồi xuống đáp: “Tôi đã nghe cả những gì nên nghe và những gì không nên nghe.
Tôi vốn dĩ muốn tìm dì để bàn bạc việc thực hiện di chúc.
Nhưng tôi lại nghe được điều gì đó còn khiến tôi sốc hơn.
So với chuyện này, tôi thấy việc tìm dì để thực hiện di chúc không thể quan trọng bằng.”
Quỳnh Anh làm ra vẻ đã nghe thấy tất cả, bà Ngọc bị sốc và sợ hãi, ngay cả với Trâm Anh cũng hoảng sợ.
“Mẹ, con phải làm sao? Cô ta nhất định sẽ nói chuyện với anh Hải.” Trâm Anh nói bằng giọng hoảng hót.
Nếu Vĩnh Hải biết âm mưu của 2 người, đời họ coi như xong.
Bà Ngọc cũng hiểu quá rõ điều này, nhưng suy nghĩ của cô còn sâu sắc hơn con gái rất nhiều.
Chỉ sau một phút hoảng sợ, bà đã lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt trở nên dữ tợn, tỏa ra đầy sát ý.
Quỳnh Anh cười thầm trong lòng đoán chắc bà ta có ý định thủ tiêu nhân chứng.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra lắc lắc, giả vờ bình tĩnh cảnh cáo:
“Dì Ngọc, tôi khuyên dì đừng làm những việc không lên làm.
Tôi đã ghi lại tất cả lời nói của cô ở ngoài cửa rồi gửi luôn cho chú Dương.
Nếu tôi gặp chuyện ở đây, chú Dương nhất định sẽ công bố đoạn ghi âm, sau đó các người sẽ chết mà không có đất chôn.”
“Cô muốn gì?” Bà Ngọc nghiến chặt 2 hàm răng như thể sắp gãy đến nơi.
Tại sao trước đây bà không phát hiện ra Quỳnh Anh rất thông minh? Bà hối hận lúc đầu không tàn độc hơn để bây giờ lại bị nắm thóp như thế này.
Quỳnh Anh cất điện thoại đi, khẽ thở dài nói: “Tôi không muốn làm gì, chỉ cần dì không làm những việc không nên làm.
Tôi cũng sẽ không làm gì cả.”
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô?” Bà Ngọc sớm tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tin hay không là quyền của dì.
Tôi đã ở đây.
Còn một điều tôi quên nói.
Người lấy lại di chúc giúp tôi là Vĩnh Hải.
Nhân đây, tôi muốn nhắc dì rằng tốt hơn hết dì nên đóng cửa phòng rồi nói gì thì nói.”
Quỳnh Anh nhẹ nhàng chớp mắt và mỉm cười với hai mẹ con đang ngây người.
Cô đứng dậy rời đi, cẩn thận đóng cửa văn phòng giúp họ.
Thời gian không chờ đợi ai, nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Quỳnh Anh trở lại phòng bệnh sau khi được các bác sĩ kiểm tra sức khỏe và nhìn thấy thư ký Diêm đang ở đó với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chủ tịch, có chuyện rồi.”
Quỳnh Anh trong lòng trở bỗng nên bất an vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thư ký Diêm bóp chặt thái dương sưng tấy của mình rồi trả lời với vẻ xấu hổ: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra trong những ngày này.
Một số công ty mà chúng ta hợp tác đã buộc phải rút vốn của họ bất kể thiệt hại do thanh lý hợp đồng.”
“Sao có thể xảy ra chuyện này?” Quỳnh Anh nghe tin như sét đánh giữa trời quang.
Mãi một lúc lâu, cô mới run rẩy hỏi tiếp: “Anh đã kiểm tra nguyên nhân chưa?”
“Tôi đang điều tra, tin rằng sẽ sớm có kết quả.” Thư ký Diêm đáp.
“Đi, anh đến công ty, thông báo cho tất cả giám đốc cấp cao họp khẩn.” Quỳnh Anh thả tờ kết quả kiểm tra trên tay xuống.
Cô không kịp thay quần áo, khoác một chiếc