Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ một lúc, mới từng bước cứng nhắc quay về phòng.
Cô nằm trên giường, trong đầu toàn là lời khi nãy Trần Vĩnh Hải nói.
Cô không hiểu tại sao anh không chạm vào cô.
Lẽ nào bây giờ, anh chạm vào cô một cái liền cảm thấy ghê tởm sao?
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy chua xót trong lòng, trằn trọc cả nửa ngày trời vẫn không ngủ được, cuối cùng ngơ ngác phát ngốc nhìn trần nhà.
Không biết đã qua bao lâu, cô có chút khát, sờ điện thoại trên đầu giường lên xem, đã bốn giờ.
"Muộn như vậy rồi! " Nguyễn Quỳnh Anh lẩm bẩm, vén chăn xuống giường, đi xuống lầu rót nước.
Đợi đến khi cô rót nước xong chuẩn bị lên lầu, sau lưng truyền đến giọng nói kinh ngạc của quản gia Hoàng:
"Cô Nguyễn, muộn như vậy rồi sao cô còn chưa ngủ?"
“Tôi khát, xuống đây rót nước, anh vẫn chưa ngủ sao?” Nguyễn Quỳnh Anh quay lại, mỉm cười.
Quản gia Hoàng giơ chiếc cốc trong tay lên: "Anh Trần bảo tôi pha cà phê cho cậu ấy.
"
“Anh ấy cũng chưa ngủ?” Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Bây giờ đã là bốn giờ rồi.
“Đúng vậy, anh Trần vẫn đang xử lý tài liệu, xem chừng tối nay lại thức nguyên đêm nữa rồi.
” Quản gia Hoàng khẽ thở dài.
‘Lại thức?’
Sau khi nắm bắt được hai chữ này, Nguyễn Quỳnh Anh ngập ngừng: "Anh ấy thường xuyên như thế sao?"
Anh Hoàng lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ có tháng này thôi.
"
Nói đến đây, không biết anh nghĩ đến điều gì, đồng tử khẽ động: "Cô Nguyễn, bụng tôi đột nhiên có chút không khỏe, hay là cô thay tôi mang lên được không?"
Để cô mang lên?
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ cũng không nghĩ tới, xua xua tay: "Tôi không được đâu.
"
Trần Vĩnh Hải chán ghét cô như thế, cô mang lên đó, anh có thể sẽ không uống đâu.
“Nhưng bây giờ tôi thực sự rất đau, cô Nguyễn, nhờ cô đó.
” Anh Hoàng ôm chặt bụng, vẻ mặt thống khổ, mồ hôi lạnh ứa ra.
Thấy anh ta như vậy, trong lòng cô có chút không chịu được, giằng co một hồi, cô liền cắn môi đồng ý:
"Vậy được rồi.
"
“Làm phiền cô rồi.
” Anh Hoàng vui mừng khôn xiết.
Anh ta không biết năm đó xảy ra chuyện gì mà khiến cậu Trần hận cô Nguyễn như vậy.
Đến mức bây giờ hai người hành hạ lẫn nhau, anh ta thực sự không thể chịu được nữa, chỉ có thể tạo cơ hội cho họ ở chung thôi
Hy vọng bọn họ sau này có thể hòa hợp trở lại!
Nghĩ như thế, anh Hoàng đem cà phê đặt vào tay Nguyễn Quỳnh Anh rồi bước nhanh đi.
Cô mang cà phê đến bên ngoài phòng làm việc của Trần Vĩnh Hải, gõ cửa.
“Vào đi.
” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ bên trong truyền ra.
Nguyễn Quỳnh Anh vặn cửa đi vào: "Anh Trần, cà phê của anh.
"
Giọng nói này.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trầm xuống, cau mày ngẩng đầu: "Anh Hoàng đâu?"
Không phải lúc nãy anh bảo cô đi ngủ rồi sao?
Nguyễn Quỳnh Anh đặt cà phê xuống, đứng sang một bên, nói nhỏ: "Bụng anh Hoàng không khỏe, nhờ em giúp anh ấy mang lên.
"
Trần Vĩnh Hải ném cây bút máy trên tay xuống, lạnh lùng nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô coi tôi như đứa trẻ lên ba sao? Bây giờ đã bốn giờ sáng rồi, cô không ở trong phòng ngủ, lại chạy tới đây mang cà phê cho tôi, còn nói bụng của anh Hoàng không khỏe, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
"
“Ý anh nói là em cố tình cướp việc của anh Hoàng? Anh cho rằng em đang bịa chuyện?” Nguyễn Quỳnh Anh tròn mắt nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải chế giễu liếc cô một cái: "Lẽ nào không phải sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, vừa tức vừa tủi thân: "Em chỉ là không ngủ được, thấy khát nên xuống lầu uống nước, vừa hay gặp được anh Hoàng không khỏe, anh không tin có thể đích thân hỏi anh Hoàng, em đi trước đây.
"
Sớm biết mang lên một ly cà phê sẽ làm anh hiểu lầm như vậy, cô đã không đi rồi.
“Đứng lại, ai cho phép cô đi.
” Trần Vĩnh Hải đột nhiên đứng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi dừng lại quay đầu nhìn anh: "Anh Trần còn có chuyện gì sao?"
“Qua đây.
” Trần Vĩnh Hải ngoắc tay, ánh mắt không rõ.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn đứng đó không động đậy.
Thấy cô không nghe lời, ánh mắt Trần Vĩnh Hải lạnh đi, anh vung tay quét hết mọi thứ trên bàn xuống đất:
"Tôi nói, bảo cô qua đây!"
Cây bút máy lăn tới chân Nguyễn Quỳnh Anh, sắc mặt cô hơi tái đi, thấp thỏm đi về phía anh.
Cô không biết mình chọc giận anh chỗ nào.
Nguyễn Quỳnh Anh đi tới trước mặt Trần Vĩnh Hải, cúi thấp đầu, cả người co rúm lại.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Trần Vĩnh Hải không vui, bình thản nhìn Nguyễn Quỳnh Anh vài giây, đột nhiên bế cô lên, đặt cô trên bàn làm việc.
“Vĩnh Hải?” Nguyễn Quỳnh Anh kinh hãi kêu lên, cả người căng cứng, muốn đứng dậy.
Trần Vĩnh Hải cúi người đè lên cô: "Không ngủ được à?"
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Nếu tinh thần đã tốt như thế, vậy thì cùng tôi vận động một chút đi.
"
Vừa nói, anh vừa kéo chiếc váy ngủ mỏng manh của trên người cô xuống.
“Không được!” Không có mảnh vải che thân, Nguyễn Quỳnh Anh vừa kinh hãi vừa xấu hổ, muốn cuộn người lại.
Trần Vĩnh Hải hoàn toàn không cho