“Tôi nói Vĩnh Hải giấu người đẹp nào trong nhà, hóa ra là cô à?" Tô Hồng Yên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, chau mày.
Mắt ngọc mày ngài, dáng người thướt tha, quả nhiên là người đẹp hiếm thấy, trong phạm vi những người nổi tiếng ở Hà Nội, diện mạo như thế này, có lẽ là tìm không ra được người thứ hai.
Chẳng trách Trần Vĩnh Hải cứ lưu luyến mãi bốn năm trời.
“Cô Tô đây biết tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh thật sự rất ngạc nhiên, chiếc miệng nhỏ phóng đại lên một chút.
Cô cũng chỉ biết Tô Hồng Yên, dẫu sao thì Tô Hồng Yên là người nổi tiếng số một ở Hà Nội, có tiếng tăm ở đây.
Nhưng từ trước đến nay, cô đều chưa từng gặp qua Tô Hồng Yên, mặc dù đều người nổi tiếng ở Hà Nội, nhưng thân phận có sự chênh lệch, cô chưa tiếp cận phạm vi xung quanh Tô Hồng Yên, đương nhiên cũng chưa từng gặp Tô Hồng Yên.
Nhưng Tô Hồng Yên lại biết cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mơ hồ quan sát Tô Hồng Yên, trong lòng vẫn ngạc nhiên.
Tô Hồng Yên rất đẹp, nói hẳn ra là vẻ đẹp trong sáng và tự nhiên, là mục tiêu mà người phụ nữ nào cũng hy vọng đạt được, cô cũng không nằm ngoài.
Nhưng điều Nguyễn Quỳnh Anh hoài nghi nhất là, cô cảm thấy diện mạo của Tô Hồng Yên như đã gặp trước đó, đặc biệt là đôi mắt và cái mũi, dường như đã gặp ở đâu đó.
Nhưng càng nghĩ càng không nhớ ra.
“Tôi đã nghe Vĩnh Hải nói về cô.
” Tô Hồng Yên cười, ánh mắt nhìn sang Trần Vĩnh Hải, rất nhanh đã thu lại, tiếp tục quan sát Nguyễn Quỳnh Anh.
Nhưng càng quan sát, thì chút ngạc nhiên trong con mắt của Tô Hồng Yên, càng ngày càng ít đi.
Từ nhỏ cô ta đã tiếp nhận sự giảng dạy ưu tú, con mắt nhìn người rất chuẩn.
Người phụ nữ này trước mặt, ngoài vẻ đẹp tuyệt vời, dường như không còn kỹ năng nào khác.
Đó chính là người đẹp vụng về, sao Trần Vĩnh Hải lại có thể nhớ đến tận bốn năm ?
Lẽ nào là vì diện mạo xinh đẹp.
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Yên nhìn vào mắt Nguyễn Quỳnh Anh, liền thay đổi thành ánh mắt khinh thường, nhưng rất nhanh thì biến mất, ai cũng không phát hiện.
“Đúng vậy, như thế đó.
” Nguyễn Quỳnh Anh cười nhạt, kéo ghế ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện với Tô Hồng Yên.
Đúng là, ngoài Trần Vĩnh Hải ra, Tô Hồng Yên cũng không thể nào biết được cô từ chỗ người khác.
Cho dù là địa vị của cô và Tô Hồng Yên chênh lệch khá nhiều, nếu như không có ai nhắc đến cô, thì Tô Hồng Yên có thể là cả đời cũng sẽ không biết cô là người như nào.
Cô cũng nghĩ rằng, sao Trần Vĩnh Hải lại nói về cô cho Tô Hồng Yên, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Trần Vĩnh Hải, cô liền từ bỏ.
Với cái sự chán ghét của anh dành cho cô, thì có lẽ có nói cũng không nói ra điều gì tốt đẹp cả.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh cười cay đắng, cầm cốc trà sữa chậm rãi nhâm nhi mà cứ lơ đãng.
Sự chú ý của Tô Hồng Yên phía đối diện đã thu lại, sau khi ăn quả cà chua bi một cách tao nhã, thì nói chuyện với Trần Vĩnh Hải.
“Vĩnh Hải, nghe nói gần đây anh đầu tư tài chính vào mảng mới rồi.
”
Trần Vĩnh Hải lau khóe miệng, hừ một tiếng: “Tuần trước mở rộng, sao, em có hứng thú?”
“Có chứ, vùa đúng lúc bố em chuẩn bị tiếp nhận mảng này, nghe nói anh mở rộng, liền bảo em đến khám phá xu hướng của anh, em mới quay về, bố đúng thật là, một chút cũng không để em rảnh rỗi.
” Tô Hồng Yên không vui vẻ nói.
Trần Vĩnh Hải đánh vào đầu cô ấy, khuôn mặt chứa đầy sự nuông chiều: “Bác Tô vẫn chưa giáo huấn em, em sau này sẽ là người thừa kế của dòng họ Tô.
”
“Em biết mà, chỉ là trong một lúc mà tiêu chuẩn của bố cũng chọn qua cao rồi, em vừa mới tốt nghiệp, vậy có thể trong chốc lát tiếp nhận những thứ này, ít nhất cũng nên để am học một chút chứ, nếu đã vậy thì Trần Vĩnh Hải, em đến làm trợ lý của anh nha?”
“Bác Tô đồng ý thì anh cũng đáp ứng.
”
Nghe hai người nói chuyện, sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh tái lại.
Cô nhìn Tô Hồng Yên đang cười rất ngọt ngào, rồi lại nhìn sang Trần Vĩnh Hải đang cười, tâm trạng chìm xuống đáy.
Đã bao lâu cô không nhìn thấy nụ cười của Trần Vĩnh Hải, cũng bao lâu rồi cô không nghe thấy anh nói kiểu nuông chiều như vậy?
Bốn năm rồi!
Trần Vĩnh Hải cũng đã từng cười với cô như thế, nói chuyện kiểu nuông chiều với cô.
Nhưng bây giờ, hoàn toàn là chuyển sang một người phụ nữ khác, với cô chỉ là lạnh nhạt và ghê tởm thôi.
Trong lòng đột nhiên đau nhói, Nguyễn Quỳnh Anh cũng coi như biết ở trong phòng này trước, khi nghe Tô Hồng Yên, một sự khó chịu ở trong lòng không thể giải thích rõ sự việc.
Tay cô cầm dao, dĩa không kiềm chế được mà siết chặt, lại để cái dĩa xoẹt ngang qua đĩa trắng, phát ra một âm thanh chói tai.
Tiếng nói chuyện cũng im bặt lại, bốn con mắt quay lại nhìn cô.
Tô Hồng Yên ngỡ ngàng, còn Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nghiêm nghị, anh đặt cốc cà phê còn đầy lên mặt bàn, giọng nói mất kiên nhẫn:
“Nếu không muốn ăn thì cút ra ngoài.
”
“Xin lỗi, em