“Người nặc danh này là ai?” Trần Vĩnh Hải kìm nén lửa giận, ánh mắt vô cùng thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Đầu bên kia điện thoại, áp lực của Bảo Quốc cũng không nhỏ, lau mồ hôi lạnh cười khổ nói: “Anh Hải, hình như đối phương đã sớm biết chúng ta sẽ phá khóa điện thoại của cô Quỳnh Anh cho nên đã ẩn tin tức rồi.”
“Tôi chỉ muốn biết, có thể điều tra ra người này không?”
“Có thể, có thể, nhưng phải tốn một ít thời gian.”
Trần Vĩnh Hải bưng chén nước lên uống một ngụm, im lặng không nói gì, hiển nhiên không vừa lòng đối với câu trả lời này.
Qua vài giây sau, anh mới híp mắt mở miệng: “Bảo đội tình báo tiếp tục điều tra, mặt khác điều động một đội trong đội vệ sĩ bảo bọn họ mau chóng đi tới địa chỉ trong tin nhắn.”
Trực giác nói với anh, người nặc danh kia cố ý lấy cớ đã bắt Nguyễn Việt Anh để dụ Nguyễn Quỳnh Anh tới.
Có lẽ mục đích chính là Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô đang gặp nguy hiểm.
Nghĩ vậy, trên mặt Trần Vĩnh Hải lộ ra hơi lạnh thấu xương, chén thủy tinh trong suốt bị anh dùng một tay bóp nát.
Một mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào tay anh, đỏ tươi đích huyết hỗn thủy tí, tích lạc ở sô pha thượng, vựng mở một mảnh nhỏ.
“Vĩnh Hải, tay anh!” Tô Hồng Yên sợ hãi kêu lên, lo lắng tiến lên, kéo tay anh qua kiểm tra.
Anh không để ý chút nào rút tay về: “Anh không sao.”
“Sao lại không sao được.
Chảy máu rồi.”
Tô Hồng Yên khó thở dậm chân nói: “Em đi lấy hộp cứu thương.”
Cô ấy đi rồi, Trần Vĩnh Hải rút tờ giấy khăn, tùy ý lau máu trên tay.
Sau khi phân phó Bảo Quốc vài câu liền cúp điệu điện thoại, đứng dậy đi tới gara.
Anh vừa mới lái xe ra khỏi gara, đã thấy Tô Hồng Yên cầm hộp cứu thương đứng giữa đường.
Trần Vĩnh Hải khẽ nhíu mày, dừng xe lại.
“Vĩnh Hải, tay ahnh còn chưa băng bó.” Cô ấy gõ cửa kính xe, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Trần Vĩnh Hải dịu đi vài phần: “Chờ anh trở về rồi nói sau.”
“Nhưng...”
“Nghe lời.” Anh nhìn thấy Tô Hồng Yên, giọng điệu chính là không được xía vào.
Tô Hồng Yên không tình nguyện mở miệng: “Biết rồi, vậy anh phải về sớm đấy.”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải tùy ý gật đầu.
Sau đó khởi động xe, giẫm chân ga, chạy tới địa chỉ trong tin nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh.
Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không biết Trần Vĩnh Hải đã sắp đuổi theo tới đây.
Cô đứng trước một kho hàng cũ đã bị bỏ hoang, trong lòng có chút lo lắng.
“Sao lại là nơi này?” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Nơi này cô biết, trước kia là một khu công nghiệp, sau đó bị bỏ hoang, dần dần trở thành nơi trú của những người trên đường đi qua nơi này.
Hở một tý là xảy ra biến động, người thường không ai dám đến.
Hai ba tháng nay Việt Anh vẫn luôn bị nhốt tại nơi này sao?
Nguyễn Quỳnh Anh cắn thần, sắc mặt trắng bạch.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đi tới, không chút khách khí đánh giá cô, giọng điệu không nghiêm túc: “Cô chính là Nguyễn Quỳnh Anh? Bộ dạng quả nhiên xinh đẹp.”
“Anh là người của Lê Diệu Ngọc sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ổn định tinh thần, giả vờ mạnh mẽ, bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông xoa tay, cười hai tiếng hắc hắc: “Đúng vậy, bà ta bảo tôi tới đây đón cô.”
“Sao bà ta không tự mình đến?” Nguyễn Quỳnh Anh vẻ mặt tình cảnh giác nhìn anh ta.
“Làm gì có bà chủ nào tự mình đi ra đón người.” Người đàn ông cà lơ cà phất phơ nói.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, im lặng hai giây: “Vậy anh nói cho tôi biết, em trai tôi hiện tại thế nào?”
“Cô đi vào xem chẳng phải sẽ biết sao.” Người đàn ông hút điếu thuốc, hiển nhiên cũng không muốn trả lời nhiều.
Anh ta càng như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh lại càng lo lắng.
“Anh gọi điện thoại cho Lê Diệu Ngọc, tôi muốn đích thân hỏi bà ta.”
Không chắc chắn người này rốt cuộc có phải người mà Lê Diệu Ngọc phái tới hay không, cô không dám tùy tiện đi theo người này.
“Gọi cái gì mà gọi.
Cô thấy tôi có cầm điện thoại theo không?”
Người đàn ông giơ tay ra, có chút không kiên nhẫn: “Tôi nói này, cô muốn biết em trai cô thế nào thì tự mình đi vào nhìn một cái.
Cô không muốn đi vào, không muốn cứu người thì bây giờ đi đi, tôi cũng không ngăn cản cô.
Tôi chỉ tới đón người, cô hỏi ta cũng bằng không.”
“Ai nói tôi không muốn đi vào.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh, nắm tay siết chặt.
Sao cô có thể không muốn cứu người?
Cô tới nơi này chính là vì Việt Anh.
Không cứu được Việt Anh, có như thế nào cô cũng sẽ không đi.
Xem ra Lê Diệu Ngọc chính vì biết rõ điểm này nê mới có thể kiêu ngạo như vậy, bảo một người hồ đồ ra đón cô.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh vừa hận vừa giận, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Dẫn đường, tôi đi theo anh.”
“Được.”
Người đàn ông vứt bỏ tàn thuốc, dùng chân nghiền nát, lướt qua cô đi