Giờ đi đến cục cảnh sát là bởi vì Cô Quỳnh Anh Trâm Anh nhỉ? Bảo Quốc nghĩ thầm, nhanh chóng lấy chìa khóa xe rồi lái xe đi.
Sau khi lên xe, anh ta lén lút tăng nhanh tốc độ, thậm chí anh ta còn vượt đèn đỏ hai lần.
Mà chuyện này Trần Vĩnh Hải cũng không để tâm lắm nên không ngăn cản.
Bảo Quốc càng dám khẳng định, chuyện mà anh ta vừa làm là đúng ý của Trần Vĩnh Hải.
Có thể nhìn ra được Trần Vĩnh Hải rất để tâm đến chuyện của Nguyễn Quỳnh Anh, nếu không đã không âm thầm cho phép anh ta hành động như vậy.
Ở trong Cục cảnh sát, sau khi Lê Diệu Ngọc lấy xong khẩu cung liền bước đến sảnh, khi bước vào bà ta nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi ở trong góc, ngay lúc đó Lê Diệu Ngọc liền cảm thấy bực bội trong lòng, hét lớn một tiếng: “Nguyễn Quỳnh Anh!”
Nguyễn Quỳnh Anh nâng mí mắt, ánh mắt bình tĩnh, tự nhiên nhìn Lê Diệu Ngọc nói: “Bà không cần phải gọi lớn tiếng như vậy, tôi có thể nghe thấy.
”
Lê Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Quỳnh Anh: “Tôi hỏi cô, là cô báo cảnh sát, nói là tôi sai người muốn bắt cóc cô sao?”
“Rất dễ nhận ra mà, không phải sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười, ánh mắt cô nhìn Lê Diệu Ngọc giống như là đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Lê Diệu Ngọc tức đến phát điên, hai mắt long sòng sọc nói: “Cô nghĩ rằng khẩu cung của cô sẽ khiến tôi nhận tội sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Còn ba người kia, tôi vốn không hề quen biết.
”
“Có quen biết hay không, không phải do bà nói là được, phải điều tra rõ ràng thì mới có thể khẳng định được.
” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, ghét bỏ lùi từng bước một, nước miếng của bà ta sắp bắn cả vào mặt cô.
Lê Diệu Ngọc thấy dáng vẻ tránh né của cô càng khiến bà ta khích động, trên khuôn mặt xinh đẹp mà bà ta luôn bảo dưỡng kỹ càng không giấu được mà lộ ra vẻ mặt hung dữ: “Dù có điều tra một vạn lần thì kết quả cũng thế thôi, tôi không làm thì chính là không làm!”
Vậy rốt cuộc là ai đã hãm hại cô?
“Vậy bà giải thích thế nào về đoạn tin nhắn mà bà gửi cho tôi?” Nguyễn Quỳnh Anh thờ ơ nhìn về phía Lê Diệu Ngọc một cái, giọng nói vô cùng thản nhiên.
Tuy là trên miệng thì nói thế nhưng thật ra trong lòng cô đã có vài phần tin tưởng vào lời nói của Lê Diệu Ngọc.
Sự việc lần này có thể thật sự là Lê Diệu Ngọc bị người khác hãm hại.
Ném đá giấu tay, phía sau có thể còn có người khác!
Nhưng, cho dù là như vậy, cô cũng không định nói ra, đế khiến cho Lê Diệu Ngọc đứng ngồi không yên.
Lê Diệu Ngọc nhìn thấy đoạn tin nhắn trong điện thoại của Nguyễn Quỳnh Anh, lúc này được cô nhắc đến, trên mặt bà ta biến đổi rất cổ quái, rất nhanh bà ta đã quay về vẻ mặt hung dỡ kia.
“Tôi làm sao mà biết được, ba ngày trước điện thoại của tôi đã mất rồi.
”
“Vậy sao? Vậy thì trùng hợp thật đó.
” Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh.
Lê Diệu Ngọc trừng mắt nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi đang nói dối sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh đứng khoanh tay, mặt không cảm xúc nói: “Cho dù là điện thoại của bà mất bị người khác nhặt được, tôi không tin rằng người đó lại trùng hợp cũng có thù oán với tôi.
”
“Cô tin hay không thì tùy, vẫn câu nói đó, điện thoại của tôi bị mất rồi, tôi không làm chuyện này.
” Lê Diệu Ngọc đột nhiên kích động hét lớn lên.
Nguyễn Quỳnh Anh bịt chặt hai tai, lạnh giọng nói: “Chuyện này có phải là do bà làm hay không thì tôi cũng không bỏ qua cho bà, đoạn tin trong này được gửi từ số của bà, bà không thoát khỏi việc bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật đâu.
Nói thật lòng, tôi chỉ ước rằng bà phải ngồi trong lao tù thì mới vừa lòng.
”
“Cô!” Lê Diệu Ngọc tức giận, bà nâng tay định tát vào mặt cô.
Cô mím môi, đứng im không trốn chạy, không tránh né, ngây ra giống như một kẻ ngốc vậy.
Chỉ Nguyễn Quỳnh Anh biết, cái tát này của Lê Diệu Ngọc cô sẽ không để nó rơi xuống mặt mình.
Cô đã không còn là cô gái khi ấy, không còn là một Nguyễn Quỳnh Anh hèn nhát không dám phản kháng khi bị người khác bắt nạt nữa.
Cô đã mất đi tất cả, đến người em trai duy nhất cũng đã bỏ cô mà đi, ngoại trừ Tập đoàn Nguyễn Thị cô đã chẳng còn lại gì cả.
Nếu còn không phản kháng, cô sẽ mất đi cả Tập đoàn Nguyễn Thị, nếu đã như vậy thì cô cần gì phải sợ nữa.
Ngay lúc Nguyễn Quỳnh Anh đã chuẩn bị xong, một bàn tay thon dài đột nhiên vươn tới nắm chặt lấy bàn tay đang đưa lên của Lê Diệu Ngọc.
Nguyễn Quỳnh Anh choáng váng, nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Lê Diệu Ngọc, cô mới hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cô mở lớn miệng: “Anh Hải?”
“Cô bị ngốc sao? Bị người ta đánh mà không biết đường trốn.
” Trần Vĩnh Hải nhìn cô một cái sắc lẹm, sắc mặt muốn lạnh lẽo bao nhiêu liền có bấy nhiêu lạnh lẽo, đôi mắt toát ra vẻ giận giữ vô cùng.
Một Lê Diệu Ngọc mà cũng không biết phải phản kích, nếu cộng thêm cả Nguyễn Trâm Anh, anh chỉ sợ cô bị người ta nuốt đến xương cốt cũng chẳng còn!
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, nhỏ tiếng mói: “Không phải là tôi không biết tránh.
”
Cô chỉ nghĩ muốn trong lúc Lê Diệu Ngọc giáng cái tát xuống thì cô sẽ nắm chặt lấy tay Lê Diệu Ngọc, hất tay bà ta ra.
Còn chưa kịp làm như vậy thì anh đã đến rồi.
Anh còn nói cô ngốc nữa.
Cô đâu có