“Cô Quỳnh Anh” Tô Hồng Yên nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh thì nở nụ cười tươi chào hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bước lên cầu thang và đến bên cạnh cô ấy, cô cũng mỉm cười và gọi cô Hồng Yên, sau đó hai người nhìn nhau không biết nói thêm gì.
Bầu không khí có chút khó xử.
Một lát sau, khi người giúp việc bưng trà vào, Nguyễn Quỳnh Anh chủ động lên tiếng: “Cô Yên mắt hơi đỏ, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Tôi bị anh Vĩnh Hải phê bình .” Tô Hồng Yên xoay xoay tách trà, vùi đầu xấu hổ.
Quỳnh Anh đã sớm đoán ra một chút, nghe được câu trả lời này cũng không ngạc nhiên lắm.
Cô có một phần ngạc nhiên vì Trần Vĩnh Hải là người đã chiều chuộng Tô Hồng Yên đến vậy, lại thực sự sẵn sàng làm cho cô ấy khóc.
Đến cuối cùng là Tô Hồng Yên đã làm gì để anh ấy trở nên tức giận như vậy?
Tò mò đến không chịu nổi, Nguyễn Quỳnh Anh phải kiềm chế mấy lần mới không mở miệng hỏi, cô cắn môi dưới cười nói: “Như vậy sao, anh Hải chắc là muốn tốt cho cô, nếu không thì làm sao anh ấy có thể nói ra lời khiến cho cô Yên đau lòng như vây.”
“Cô nói cũng đúng.” Tô Hồng Yên uống một hớp trà, như đã thông suốt được điều gì đó, cười rạng rỡ hơn.
“Lần này tôi thực sự chọc giận anh Hải.
Cảm ơn cô Quỳnh Anh đã nhắc nhở tôi.
Buổi tối tôi xin lỗi anh ấy.”
“Ha ha ...” Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, tuy rằng mỉm cười, nhưng trong lòng lại giống như bị một tảng đá lớn đè lên, cả người rầu rĩ khó chịu.
Xin lỗi kiểu gì mà phải đợi đến tối?
Tô Hồng Yên thấy mục đích của cô đã đạt được, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng bị chén trà che lại khẽ gợi lên một vòng cung đắc ý.
Lúc này, quản gia Hoàng bước vào với vẻ mặt lo lắng, trước tiên anh ta chào Tô Hồng Yên, sau đó nhìn Nguyễn Quỳnh Anh và nói: “Cô Quỳnh Anh, cô Trâm Anh đến rồi, cô ấy muốn gặp cô.”
Nguyễn Trâm Anh?
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi một cách vô thức: “Cô ấy gặp tôi làm gì?”
Cô và Nguyễn Trâm Anh dường như không có chuyện gì để gặp nhau.
Tô Hồng Yên cau mày khi nghe cô Trâm Anh trong miệng quản gia Hoàng.
Người này, nếu cô ấy nhớ không lầm, cô ấy dường như là vợ chưa cưới của anh Hải.
A, vợ chưa cưới...
“Tôi không biết.” quản gia Hoàng lắc đầu: “Cô ấy đang ở bên ngoài.”
“Tôi biết rồi, để tôi ra ngoài một chuyến.” Nguyễn Quỳnh Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống và nói.
Quản gia Hoàng muốn nói lại thôi: “Cô có muốn báo cho anh Hải một tiếng không? Tôi thấy cô ấy có ý xấu gì đó.”
“Không cần.” Cô từ chối mà không cần suy nghĩ.
Người mà Nguyễn Trâm Anh muốn gặp là cô ấy, vì vậy không cần phải làm phiền đến Trần Vĩnh Hải.
Hơn nữa, đây là biệt thự của Trần Vĩnh Hải, cô không tin Nguyễn Trâm Anh dám làm gì cô ở đây.
Thấy cô nhất quyết làm như vậy, quản gia Hoàng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Tuy nhiên, lúc này Tô Hồng Yên lại đứng dậy: “Thôi, để tôi đi với cô Quỳnh Anh.”
“Hả?” Kiều An Nam sững sờ, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Tô Hồng Yên: “Cô Yên, cô cũng đi sao?”
“Ừ.” Tô Nhan gật đầu cười, nụ cười đầy hờ hững, có một chút lạnh lùng: “Nghe nói cô Trâm Anh là vợ chưa cưới của anh Vĩnh Hải.
Tôi luôn tò mò, nhưng không có cơ hội gặp mặt cố ấy.
Cơ hội đến rồi, tôi phải xem cô ấy có gì đặc biệt.”
Hóa ra là muốn gặp mặt tình địch.
Ngoài ra, Tô Hồng Yên là người mà Trần Vĩnh Hải yêu thích nhất và cũng là thanh mai trúc mã còn chút nữa là đính hôn.
Vậy mà lúc này Nguyễn Trâm Anh lại ngồi vào vị trí vợ chưa cưới của Trần Vĩnh Hải, Tô Hồng Yên làm sao có thể không quan tâm.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu đồng ý: “Vậy thì cùng nhau đi đi.”
Hai người lần lượt đi ra ngoài nhưng quản gia Hoàng không theo kịp, suy nghĩ xong liền quay lên lầu.
Chuyện này nhất định phải nói với Trần Vĩnh Hải.
Bước ra khỏi biệt thự, vừa bước vào vườn, Nguyễn Quỳnh Anh đã nghe thấy giọng hét của Nguyễn Trâm Anh từ đằng xa: “Nguyễn Quỳnh Anh, chị đi ra đây cho tôi!”
Thực sự đến để gây rối!
Nguyễn Quỳnh Anh cuối khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xuống, vẻ mặt không vui, bước nhanh hơn, đi về phía Nguyễn Trâm Anh, Tô Hồng Yên chậm rãi đi theo sau cô.
Nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đi ra từ hoa viên, đôi mắt của Nguyễn Trâm Anh lập tức đỏ lên, cơn ghen trong lòng dâng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng chị cũng đi ra.”
Kể từ lần cuối cùng cô ta đến đây, Trần Vĩnh Hải đã cấm cô ta không được bước vào biệt thự, nên bây giờ vợ chưa cưới thật sự là cô, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh, cong người phụ nữ thấp hèn lại có thể sống tốt trong đó, điều này thực sự khiến cho cô ta căm hận.
“Tôi ra rồi đây, cô tìm tối có chuyện gì?” Nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Trâm Anh méo mó, Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại cách