“Vừa rồi tôi lại bị ngã ở bên ngoài.
” Nguyễn Quỳnh Anh cảm ơn rồi thản nhiên đáp.
“Thật là trùng hợp, Tô Hồng Yên cũng bị ngã.
” Quản gia Hoàng đỡ cô ngồi xuống phòng khách, vô thức nói.
Nguyễn Quỳnh Anh rót cho mình một cốc nước, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi biết, chúng tôi cùng ngã xuống, đúng rồi, cô Yên đang ở đâu?”
“Chắc là ở trong phòng, anh Hải bế cô ấy lên.
” Nhìn lên lầu, quản gia Hoàng quay lại.
Nguyễn Quỳnh Anh ngừng nói, uống một ngụm nước.
Một lúc sau, cô đặt cốc nước xuống và từ chối sự giúp đỡ của quản gia Hoàng, tự mình dựa vào lan can rồi từ từ lên lầu.
Về phòng, cô cởi quần ra kiểm tra chân, sau khi nhìn thấy vết bầm tím lớn, cô đã đưa mắt đi nơi khác, cô cũng không muốn nhìn thấy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô sẽ không biết rằng mình sẽ bị thương nặng nề như vậy.
Đặc biệt là Tô Hồng Yên đã ngã lên người của cô, lại còn đè và chèn trên người cô, da cô hiện tại bị trầy, rướm máu.
“Chắc thực sự phải đến bệnh viện lấy thuốc xoa bóp.
” Cô thấp giọng thở dài, vươn tay lau rượu thuốc do quản gia Hoàng đưa cho, thay một chiếc váy dài, xách túi đi ra ngoài.
“Cô Quỳnh Anh, cô đi ra ngoài sao?” Khi đi ngang qua khu vườn, cô gặp quản gia Hoàng vẫn đang tỉa hoa.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng lại gật đầu: “Ừ, đi ra ngoài mua thuốc.
”
“Cô đi lại có vấn đề, còn định ra ngoài làm gì? Vừa rồi anh Hải đã gọi bác sĩ, chắc một chút nữa sẽ đến.
” quản gia Hoàng thuyết phục.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười và từ chối: “Không sao, tốt hơn là tôi nên ra ngoài, bác sĩ Trần Vĩnh Hải gọi đến là khám cho cô Tô Hồng Yên.
”
Trần Vĩnh Hải nhất định sẽ để bác sĩ khám cho Tô Hồng Yên trước, sau khi khám xong, có thể là có ý tốt, khám cho cô ấy, nhưng mà vậy thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian.
Chân cô không thể đợi thêm được nữa, đau quá.
Thấy cô kiên trì, quản gia Hoàng không còn cách nào khác đành để cô đi, sau khi suy nghĩ xong, anh nói: “Thôi, để tôi đưa cô đến đó.
”
“Được, xin lỗi đã làm phiền anh nha.
”
Nguyễn Quỳnh Anh chấp nhận lòng tốt của quản gia Hoàng, cô biết chân mình không thể đi xa, nếu quản gia Hoàng không nói sẽ đưa cô đi thì cô đành tự cắn răng ra khỏi biệt thự.
Bây giờ quản gia Hoàng đã chủ động, cô đương nhiên đồng ý.
Quản gia Hoàng gọi một người giúp việc đến để lái chiếc xe mà anh ta thường đi mua đồ ăn để đưa Nguyễn Quỳnh Anh đến bệnh viện.
Đối với những chiếc xe khác, anh không dám sử dụng chúng nếu không có sự cho phép của Trần Vĩnh Hải.
Ngay khi Nguyễn Quỳnh Anh bước đi, bác sĩ Trần Vĩnh Hải gọi phía sau đã đến.
Trần Vĩnh Hải xuống lầu, nhìn lướt qua phòng khách không thấy tăm hơi của Nguyễn Quỳnh Anh đâu, do không thấy bóng dáng anh mong đợi, anh nhíu mày: “Cô ấy ở đâu?”
“Cô Quỳnh Anh đến bệnh viện khám vết thương.
” Quản gia Hoàng thành thật trả lời.
Trần Vĩnh Hải ánh mắt lạnh lùng.
Cô ta chán ghét bệnh viện còn đi bệnh viện, rõ ràng chỉ cần cô đợi thêm một chút, cô có thể !
“Cô ấy đi bao lâu rồi?” Anh hỏi, giọng trầm.
Quản gia Hoàng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Đã gần mười phút.
”
“Cô ấy tự mình đi?”
“Tôi đã sai người chở đi, chân của cô Quỳnh Anh bị thương, không có cách nào đi quá xa.
”
Nghe câu trả lời của quản gia Hoàng, sắc mặt của Trần Vĩnh Hải đã cải thiện một chút, anh ấy nâng cằm lên và nhìn bác sĩ: “Đi với tôi.
”
“Vâng.
” Bác sĩ gật đầu rồi bước nhanh lên lầu.
Nguyễn Quỳnh Anh đã đến bệnh viện, khi cô ấy ở trong xe, cô ấy đã liên lạc với Trần Cận Phong.
Trần Cận Phong biết rằng cô ấy sẽ đến nên đã đợi sẵn cô ấy ở bệnh viện.
Khi nhìn thấy cô bước đi, nụ cười dịu dàng trên mặt anh ta chợt biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng: “Quỳnh Anh, em có chuyện gì vậy?”
Trần Cận Phong đã chủ động thay người giúp việc đỡ Nguyễn Quỳnh Anh.
“Tôi bị ngã, nên mới đến đây tìm anh.
” Cô cười nói, miệng nói như điều đó chỉ là chuyện vặt.
Trần Cận Phong cau mày: “Chỉ ngã xuống thì làm sao có thể bị thương như thế này?”
Anh thực sự là bác sĩ phẫu thuật giỏi, nhìn qua anh liền nhìn ra vấn đề của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh không còn cách nào khác đành phải giơ tay đầu hàng, bất lực nói ra sự thật: “Được rồi, đó là hai lần ngã.
”
“Cô vẫn còn cười được.
” Trần Cận Phong nhíu mày, sau đó kêu y tá tìm một chiếc xe lăn đến.
Ngồi trên xe lăn, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, cô thở dài, vui vẻ cười với người đàn ông phía sau: “Vẫn là