Cô ngẩng đầu khỏi đầu gối và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười nhân hậu của anh Hoàng.
Anh Hoàng sờ lên tóc cô: “Không sao, anh Hải đến rồi.
”
Anh Hải đã đợi trong biệt thự rất lâu nhưng không thấy cô Quỳnh Anh trở lại, vì vậy anh để quản gia Hoàng dẫn đến đây.
Ai mà ngờ, anh ta lại thấy người phụ nữ này túm tóc cô và mắng cô Quỳnh Anh, nói cô quyến rũ đàn ông.
Anh ta biết rằng cô Quỳnh Anh chỉ có một người đàn ông là Anh Hải, cô ấy làm sao có thể đi quyến rũ người khác?
Trong toàn bộ Hà Nội này, ai có thể so sánh với anh Hải nhà họ?
Trừ khi đó là một người mù, nếu không làm sao có thể không chọn anh Hải mà lại đi tìm người đàn ông trung niên đầu hói như vậy, anh ta phải nói rằng những bức ảnh này thực sự khó coi.
Dám vu khống cô Quỳnh Anh.
May mắn thay, anh Hải không thể nhìn thấy, nếu không anh ấy sẽ rất tức giận.
Quản gia Hoàng thầm nghĩ, dưới ánh mắt kinh hãi của người phụ nữ, anh ta đã giúp Nguyễn Quỳnh Anh đi đến bên cạnh Trần Vĩnh Hải.
“Anh Hải …” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy anh, bụm miệng, sau đó lao vào vòng tay anh, ôm chặt eo anh và ủy khuất kêu lên.
Đây là lần đầu tiên cô mạnh dạn như vậy, cho dù Trần Vĩnh Hải có đẩy cô ra, ghét bỏ cô thì cô cũng sẽ không buông tay.
Tuy nhiên, Trần Vĩnh Hải chỉ sững người một lúc, không đẩy cô ra, có một cái gì đó mờ nhạt vụt qua đôi mắt trống rỗng đó.
“Đừng khóc, thật ồn ào!” Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ mở, giọng nói nhàn nhạt nhưng không có vẻ lạnh lùng như trước.
“Tôi xin lỗi …”Nguyễn Quỳnh Anh cắn chặt môi, cố gắng ngừng khóc.
Cô nghĩ khi cô ngừng khóc, anh sẽ đẩy cô ra, nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng vui mừng giả ngu, tiếp tục co rúm trong vòng tay anh, ỷ anh không thấy nên khóe miệng cô cong lên.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia Hoàng mỉm cười hài lòng.
Khi quay đầu nhìn người phụ nữ, nụ cười của anh ta nhanh chóng khép lại: “Anh Hải, người phụ nữ này thì sao?”
“Bắt lấy, tra hỏi kỹ càng, tôi muốn xem ai đã khiến cô ta làm chuyện này!” Trần Vĩnh Hải nheo mắt nguy hiểm, lạnh giọng ra lệnh.
Nếu không có kẻ đứng sau, người phụ nữ này làm sao lại cho rằng Nguyễn Quỳnh Anh dụ dỗ chồng cô ta.
“Vâng.
” Quản gia Hoàng đáp, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ từ trên mặt đất đứng dậy, vừa lùi lại vừa quơ quơ túi xách trước mặt, sợ hãi run lên, còn có chút kiêu ngạo và độc đoán nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
“Các ngươi đừng qua đây, không được phép bắt tôi, đây là xã hội pháp quyền, giam riêng để thẩm vấn là phạm pháp!”
Phạm pháp?
Quản gia Hoàng cong môi khinh thường: “Tại sao khi đánh cô Quỳnh Anh,