“Tôi hiểu rõ chủ tịch đang nói gì.” quản lý Lưu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Vừa rồi nếu trong mắt hắn không léo lên ánh mắt vụng trộm, Nguyễn Quỳnh Anh có thể tin đã tin rằng ông ta thực sự không thể hiểu được những gì cô nói.
“Ông Lưu đừng giả bộ nữa, nói chuyện thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn sao?” Nguyễn Quỳnh Anh dựa lưng vào lưng ghế, khí thế tự nhiên tăng lên, như là thần Tần Liền.
Vừa nghe đến đây, quản lý Lưu nheo mắt lại, sắc mặt tối sầm lại nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh: “Chủ tịch, xem ra cô đã biết được chút ít.”
Sắc mặt ông ta thay đổi đột ngột khiến Nguyễn Quỳnh Anh không phản ứng kịp.
Nhưng khi nghĩ đến người đang đứng trước mặt cô, có thể là người đứng sau nhiều lần muốn lấy mạng của cô, Nguyễn Quỳnh Anh vứt bỏ nỗi sợ, lại còn có hứng thú với chuyện này.
Cô hít hai hơi dài, kìm nén sự sợ hãi, chống cằm khó hiểu hỏi: “Quản lý Lưu, tôi tự hỏi bản thân xem tôi có hận thù gì với ông, chẳng lẽ vì mâu thuẫn với bố tôi, nên ông mới có ý nghĩ muốn đưa tôi vào chỗ chết?”
“Không có chuyện đó!” Quản lý Lưu sốt ruột, quay mặt đi chỗ khác trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh không nhận được câu trả lời mà cô ấy muốn, cô ấy cũng không vội, rút ra một tờ giấy vừa viết vừa tiếp tục nói: “Còn Lê Diệu Ngọc thì sao? Hai người lớn lên cùng nhau, nhưng hai người lại có thù oán gì? Mà ông lại hãm hại bà ta, còn hủy hoại đứa con của bà ta và ông.”
“Cô nói gì?” Quản lý Lưu kinh ngạc nhìn hẳn về phía Nguyễn Quỳnh Anh, hét lên: “Con của tôi và cô ấy?”
Cây bút của cô đột nhiên quẹt lên tờ giấy trắng một vệt, Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Anh không biết bà ấy mang thai con của ông sao?”
Điều đó không có khả năng, không biết làm thế nào vào lại để Lê Diệu Ngọc bị sảy thai ở cục cảnh sát.
Quản lý Lưu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh như một như kẻ ngốc, kiên nhẫn càng ngày càng kém, khịt mũi hừm một cái: “Nếu tôi biết, tôi còn hỏi cô? Hơn nữa, mối quan hệ hiện tại của tôi và cô Ngọc là người xa lạ.”
Nói đến đây, mắt ông ta thoáng buồn.
Cô Ngọc, gọi như vậy là thân mật quá rồi.
Bỏ cây bút xuống, Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ vì người này thật ra có tình cảm với Lê Diệu Ngọc.
Tại thời điểm này ông ta lại lại phát hiện ra bí mật động trời này, quản lý Lưu mặt tái lại, ông ta phải dò xét kỹ lại: “Vừa rồi cô nói cô Ngọc bị người khác hãm hại, còn bị sảy thai, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Nguyễn Quỳnh Anh ánh mắt lẩn trốn, ông ta thật không biết, hay là đang giả bộ?
Cô lặng lẽ nhìn vào mắt Quản lý Lưu, trong mắt ông không còn sự phẫn nộ, thay vào đó là ánh mắt rất ưu tư.
Không lẽ cô ấy có đoán sai rồi?
Người này không phải là người đứng sau hãm hại.
Nhưng tại sao khi nghe cô nói về vụ tai nạn giao thông và sự cố trong thang máy, ánh mắt ông ta lại lóe lên.
Hay là, kỹ năng diễn xuất của ông ấy quá tốt?
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Quỳnh Anh đau đầu như muốn nổ tung, cô ôm trán, mệt mỏi không chịu nổi: “Trước đây tôi xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, làm cho tôi ngoài ý muốn đổi lỗi cho Lê Diệu Ngọc, Lê Diệu Nhi bị đưa đến cục cảnh sát, ở đây bà ta bị tên đầu sỏ của vụ việc làm mất đi đứa con trong bụng.”
Thảo nào trong khoảng thời gian này cô Ngọc không đến công ty, thì ra đã xảy ra chuyện như thế này.
Quản lý Lưu bị sốc, ông ta loạng choạng lùi lại phía sau hai bước, đau lòng hỏi: “Cô nói người đầu sỏ chính là người đàn ông của cô Ngọc sao?”
“Đúng, là anh ta.
Đối phương mấy ngày nay muốn mạng tôi.
Hai ngày trước tôi bị tai nạn giao thông, hôm qua thang máy lại gặp sự cố, cùng chính là hắn làm.
Thư ký Diêm đã tìm thấy người đàn giở trò với thang máy, và ông đã thuê anh ta vào làm, giờ thì ông đã biết tại sao tôi lại nghi ngờ ông rồi chứ.” Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước miếng nói.
Quản lý Lưu không nói gì, ông ấy đã chìm trong suy nghĩ nào đó.
Thấy vậy, Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt lại, nói: “Anh hình như có ý gì đó với giám đốc Ngọc, người đàn ông kia đối xử với giám đốc Ngọc như vậy, ông không muốn tìm hiểu sao? Chẳng hạn, điều tra người nhân viên sửa chữa đã giở trò với thang máy, có lẽ dựa vào lời khai của anh ta, có thể tìm ra thông tin của người đàn ông kia.”
Nghe vậy, quản lý Lưu bị đả kích, ông ta tuy rằng không tin Nguyễn Quỳnh Anh cho lắm, nhưng cũng càng không tin vào người hôm qua đến tìm mình.
“Nhân viên sửa chữa không phải là bạn học cùng trường đại học của tôi.
Anh ta nói rằng anh ấy được cô Ngọc giới thiệu, nhờ tôi đưa anh ta vào