Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Tô Tuyết Vy tỉnh dậy uể oải vươn vai, nhìn đồng hồ phát hiện đã qua 8 giờ từ lúc nào, vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài.
Tối qua ở ban công cùng với Tiêu Châu hai người nói chuyện có hơi quá và thậm chí còn quên hết cả chuyện của sáng ngày hôm nay.
Vội vội vàng vàng xuống lầu liền nhìn thấy những gánh hàng rong nhộn nhịp thường ngày bỗng biến đâu mất, tự vỗ trán than trách bản thân tại sao đêm qua lại không đi ngủ mà lại nói chuyện phiếm với Tiêu Châu.
Bây giờ cũng chỉ có thể đi một nơi xa hơn chút để mua đồ ăn sáng, trong nhà vẫn còn Tiêu Châu đang đợi cô trở về.
Nghe thấy tiếng nói của mấy người bán hàng, ánh mắt của Thịnh Vân Hạo có chút thất vọng.
Sáng sớm hôm nay anh đã dẫn theo Tô Thần Vũ, 8 giờ đã tới nơi này nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Tô Tuyết Vy.
Bữa sáng trước mắt đối với anh mà nói vốn đã mất đi mùi vị rồi, hôm nay Tô Tuyết Vy không quay lại sao? Trong lòng ôm theo suy nghĩ như vậy ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi xuống ghế tựa.
Tô Thần Vũ cũng rất buồn khi không gặp được Tô Tuyết Vy, nhưng nhìn dáng vẻ của Thịnh Vân Hạo trông còn buồn hơn cả bản thân cậu, Tô Thần Vũ đưa cốc sữa đậu ra trước mặt anh mà nói: “Chú ơi, chú uống đi, nói không chừng chút nữa mẹ sẽ xuất hiện đó ạ.”
Nhìn cậu bé rất hiểu chuyện ở trước mặt, Thịnh Vân Hạo mới phản ứng lại, anh là người lớn, là một người ba, vậy mà lại để đứa con của chính bản thân mình an ủi, một người ba như anh quả thật quá thất bại rồi.
“Được, Thần Vũ nói không sai xíu nào, chút nữa mẹ sẽ xuất hiện thôi.”
Cũng có thể là vận may tốt, cũng có thể là do ông đời đối với anh không quá bạc bẽo, giọng nói quen thuộc rất nhanh đã truyền tới tai của anh.
“Bà chủ, hai phần bánh quẩy sữa đậu nành.”
“Có ngay.”
Toàn thân Thịnh Vân Hạo bỗng cứng ngắc lại, đột nhiên anh không biết phải đi đối mặt với Tô Tuyết Vy như thế nào.
Hôm qua đã nghĩ xong rồi cho tới thời khắc đối mặt với hiện thực này tất cả trong tích tắc bỗng tan biến khói mây bay đi đâu hết.
Tô Thần Vũ ngược lại rất vui mừng lại tới, mở miệng gọi: “Mẹ ơi!”
Tô Tuyết Vy nhìn thấy Tô Thần Vũ liền sững sờ, Tô Thần Vũ tại sao lại ở đây cơ chứ? Cô cũng chỉ mới rời đi có mấy ngày thôi mà.
Rất nhanh, trên gương mặt đã tràn ngập nụ cười nhìn Tô Thần Vũ.”
“Thần Vũ ở đây à?”
“Là chú dẫn con tới đó ạ.” Tô Thần Vũ chỉ tay hướng về phía Thịnh Vân Hạo.
Nhìn thuận theo hướng chỉ tay của Tô Thần Vũ, cô nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc, đó chính là Thịnh Vân Hạo, sao anh ấy lại ở đây?!
Thịnh Vân Hạo đứng dậy chầm chập bước tới về phía cô, nụ cười nhẹ của Tô Tuyết Vy rõ ràng rất cứng ngắc hơi khóe miệng, lẽ nào anh đã biết mục đích cô tới Sài Gòn này rồi sao?
Hay là bởi, anh đang tới tìm để đòi lại món nợ của bản thân? Món nợ của chuyện 12 năm trước đó, bỗng nhiên lại nhớ ra Lục Đan Bạch đã nói, Tô Thần Vũ bị anh đem đi rồi, lẽ nào là anh đặc biệt cố ý tới tìm bản thân?
Cơ thể Tô Tuyết V chênh vênh lùi lại về phía sau vài bước, thậm chí không dám tới nhìn Thịnh Vân Hạo.
Cảnh tượng như vậy trong mắt Thịnh Vân Hạo chính là, Tô Tuyết Vy đã chán ghét anh, không muốn nhìn thấy anh cho nên mới lùi bước, trong lòng anh đang ra sức chế nhạo, cô không muốn nhìn thấy anh đến như vậy hay sao?
Muốn gọi tên của cô nhưng lại phát hiện tất cả những lời nói lại bị chặn lại nơi cổ họng, ngay cả một câu nói đơn giản cũng không cách nào thoát ra thành tiếng được.
Hai con người cứ cách xa nhu vậy nhìn đối phương, giống như đã qua mấy thế kỉ rồi vậy.
Cho đến khi bà chủ của quán bán đồ ăn sáng lên tiếng mới cắt đứt được động tác hiện tại của hai người.
“Bánh quẩy sữa đậu nành của cô đây.”
“Cảm ơn bà chủ ạ.”
Nhìn thấy Tô Tuyết Vy dẫn theo Tô Thần Vũ đi mất, chân của anh giống như bị trút đá vậy, không cách nào động đậy bước đi được dù chỉ nửa bước.
Không ngờ rằng anh lại có thể sợ hãi đến mức này, sợ rằng Tô Tuyết Vy sẽ hận anh.
Tô Thần Vũ kéo tay Tô Tuyết Vy, rồi lại nắm lấy tay Thịnh Vân Hạo bước tới quán bán đồ ăn sáng.
Tô Thần Vũ cảm giác đây chính là khoảnh khắc hạnh phút nhất trong cuộc đời cậu, bởi vì cậu thích nhất là cả hai người đều ở bên cạnh cậu, một người là mẹ, mội người là người cậu hy vọng trở thành ba của cậu nhất.
Toàn thân Tô Tuyết Vy cứng đờ ra không nói nên lời, Thịnh Vân Hạo cũng không biết phải nên nói với Tô Tuyết Vy như thế nào, anh cảm nhận Tô Tuyết Vy dường như đã bắt đầu ghét anh rồi, thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hai người bị Tô Thần