Thân hình cô hơi lảo đảo, nhắm mắt lại rồi ngã thẳng người ra sau, sắc mặt trắng bệch không chút tức giận nào.
Trái tim Thịnh Vân Hạo thắt lại, vội vàng đưa tay ra ôm người vào trong lòng.
Cùng lúc đó Chu Hạo Thanh cũng đưa tay ra.
Cứ thế Tô Tuyết Vy được hai người đàn ông ôm vào trong lòng.
Sắc mặt Chu Hạo Thanh tái mét nhìn Thịnh Vân Hạo, hung dữ nói: “Buông tay!”
Đương nhiên Thịnh Vân Hạo cũng không phải người tốt đẹp gì, càng siết chặt tay hơn nhất định không chịu buông, cự tuyệt nói: “Dựa vào cái gì?”
Cơ thể nóng hổi cùng với máu chảy ra ở khóe miệng của Tô Tuyết Vy làm cho Thịnh Vân Hạo thấy đau lòng, anh sẽ không để Chu Hạo Thanh đạt được ý đồ đâu.
Hai người không ai chịu nhường ai, thân nhiệt của Tô Tuyết Vy càng ngày càng cao, nhiệt độ không giống với thân nhiệt của người bình thường.
Chu Hạo Thanh hoang mang, lật đật hét lên.
“Thịnh Vân Hạo! Nếu anh còn không chịu buông tay nữa Tô Tuyết Vy sẽ chết ngay tại đây đấy!”
Nghe thấy câu này, Thịnh Vân Hạo nới lỏng tay, Tô Tuyết Vy trở về trong vòng tay của Chu Hạo Thanh.
Chu Hạo Thanh vội vàng bế người đặt lên giường, hét lên với Thịnh Vân Hạo đang đứng ở cửa.
“Mau đi gọi bác sĩ lại đây! Thịnh Vân Hạo! Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ hối hận đấy!”
Thịnh Vân Hạo xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ.
Chu Hạo Thanh không ngừng lau vết máu trên khóe miệng của Tô Tuyết Vy, trong lòng hận không thể chém chết Thịnh Vân Hạo.
Nếu không phải vì Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vyy cũng sẽ không biến thành bộ dạng như thế này!
Hơi thở của Tô Tuyết Vy không ổn định, lồng ngực lên lên xuống xuống không ngừng, giống như cô có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
Vết thương ở bụng được quấn băng gạc cũng rất nhanh cũng đã bị thấm đẫm máu.
Dòng máu đỏ tươi chĩa thẳng vào mắt Chu Hạo Thanh, anh ta không thể khoan dung cho Thịnh Vân Hạo để rồi anh lại đến tìm Tô Tuyết Vy được.
Nếu nhìn thấy Thịnh Vân Hạo, anh ta sẽ hận đến mức giết chết anh mất.
Bác sĩ đến phòng bệnh rất nhanh, nhìn thấy Tô Tuyết Vy nằm trên giường thì cực kì hoảng sợ, vội vàng gọi người bế Tô Tuyết Vy đặt lên giường bệnh, cô cần phải được đẩy vào phòng phẫu thuật gấp.
Hai người cùng tiến lại, bác sĩ thở hổn hển hét lên: “Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Tôi đã nói là hai người không được lại gần rồi cơ mà, hai người cứ như vậy sẽ hại chết cô gái này đấy!”
Nói xong, bác sĩ đeo khẩu trang rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Chu Hạo Thanh không còn nhẫn nại nữa mà hừng hực lửa giận, đấm Thịnh Vân Hạo ngã xuống đất, sau đó vô số nắm đấm trách mắng liên tiếp rơi xuống mặt anh như những hạt mưa.
Thịnh Vân Hạo cũng không ngăn cản động tác của Chu Hạo Thanh, anh đáng chết! Tất cả đều là do anh hại nên Tô Tuyết Vy mới biến thành bộ dạng như vậy, cứ để Chu Hạo Thanh đánh chết anh đi!
Chu Hạo Thanh thở hổn hển, hình ảnh tao nhã thường ngày đã không còn nữa, mà thay vào đó là sự nóng nảy, nắm chặt lấy cổ áo của Thịnh Vân Hạo, nắm đấm lại giơ lên lần nữa.
Cả người Thịnh Vân Hạo nhợt nhạt như tro nguội.
Vừa nãy lúc Tô Tuyết Vy muốn anh cút đi, anh đã chết rồi, cả người anh đều chết rồi, không còn chút giận dữ nào nữa hết.
Chu Hạo Thanh nhìn bộ dạng này của anh thì kìm nén lại mà buông nắm đấm ra, đứng dậy nhìn đèn mổ đang sáng lên, trong miệng nói gì đó khiến Thịnh Vân Hạo hối hận.
“Nếu một ngày nào đó Tuyết Vy xảy ra chuyện gì thì chính là do anh đã hại cô ấy.”
Thịnh Vân Hạo ôm đầu đau khổ, không ngừng gào thét trong đau đớn, Chu Hạo Thanh nói đúng, nếu Tô Tuyết Vy xảy ra chuyện gì thì chính là do anh đã hại cô.
Từ lúc anh bắt đầu xuất hiện, Tô Tuyết Vy luôn liên tục gặp chuyện xấu.
Khởi đầu chính là bốn năm trước.
Anh biết mình nên rời đi nhưng anh không cam tâm.
Không cam tâm Tô Tuyết Vy cứ như vậy mà bị cướp đi mất.
Tiêu Châu vừa mở cửa phòng bệnh ra thì phát hiện bên trong không có một bóng người, thậm chí cô ta còn nghi ngờ có phải mình đã đi nhầm phòng hay không, nên đã lùi ra ngoài nhìn lại thử xem thì đúng là cô ta không đi nhầm.
Cô ta kéo một y tá đang đi ngang qua lại hỏi: “Cô có nhìn thấy bệnh nhân bên trong đâu không?”
“Là người vừa mới được đưa đến hôm nay đúng không?”
“Ừm.” Bây giờ Tiêu Châu không muốn nói những lời vô ích.
“Cô ấy được đưa đến phòng cấp cứu rồi.”
Nghe vậy Tiêu Châu đặt đồ ăn trong tay xuống, đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Vừa nãy vẫn còn đang yên lành cơ mà sao đột nhiên lại vào phòng cấp cứu rồi, rốt cuộc hai người kia đã làm cái gì vậy?
Cô ta dắt tay Tô Thần Vũ vội vàng chạy đến phòng cấp cứu, thật sự không để cô ta bớt lo một chút nào mà.
Vừa đến cửa phòng cấp cứu đã thấy Thịnh Vân Hạo chán nản