Tiêu Châu đẩy cửa ra, thấy dáng vẻ quật cường của Tô Tuyết Vy thì nhìn cô và thở dài.
Cô nhẹ nhàng khép cửa lại rồi nói: “Anh ta đi rồi, tôi mang đồ ăn tới cho cô đây.”
Nghe nói Thịnh Vân Hạo đã đi, Tô Tuyết Vy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng không phải đối mặt với Thịnh Vân Hạo nữa.
Mỗi lần nhìn thấy Thịnh Vân Hạo cô đều không khống chế được cảm xúc của mình, cái cảm giác căm hận đó.
Nhìn thấy bên cạnh Tiêu Châu không có ai, cô định lên tiếng hỏi nhưng rồi lại không nói ra được.
Tiêu Châu hình như cũng nhìn ra được cô muốn nói gì đó nên không đợi cô lấy điện thoại mà đã nói trước: “Tô Thần Vũ đang ở nhà em, dù sao bệnh viện cũng nhiều vi khuẩn, đến tối tôi sẽ đưa thằng bé qua đây.”
Tô Tuyết Vy gật đầu ý là đã hiểu, cảm giác không thể nói chuyện được khiến cô cảm thấy rất mất tự do, giống như mất đi một thứ gì vậy.
Cô chậm chạp nhận lấy đồ ăn sáng, ăn tạm vài miếng rồi thấy không muốn ăn nữa.
Cô im lặng ngồi nhìn hàng cây bên ngoài, cơn gió thổi qua làm lá cây rung lên xào xạc.
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy cuộc sống của cô như đang ở bên lề thế giới.
Rõ ràng người trước đây theo đuổi Thịnh Vân Hạo là cô sao bây giờ thân phận đó lại thay đổi.
Cô biết rõ mình yêu Thịnh Vân Hạo, nhưng giờ đây tất cả mọi tình cảm cô dành cho Thịnh Vân Hạo chỉ còn là sự căm ghét.
Lúc cô bị đâm, cô đã nghe thấy rất rõ ràng người đó nói: “Lần này Mạnh Tú Cầm sẽ không tới làm phiền chúng ta nữa.”
Vì sao đến bây giờ Mạnh Tú Cầm vẫn chưa chịu buông tha cho cô? Mỗi lần có chuyện liên quan đến Mạnh Tú Cầm, những chuyện đó đều như là mưa, không ngừng đổ ào lên người cô, khiến cô cảm thấy rất khổ sở.
Tiêu Châu không biết làm gì để an ủi cô nên chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh.
Nhưng ở ngoài cửa, Thịnh Vân Hạo vẫn chưa hề rời đi.
Anh vốn muốn nhìn thấy Tô Tuyết Vy ăn xong bữa sáng rồi sẽ đi.
Nhưng hiện giờ trái tim của anh đều treo trên người cô.
Rõ ràng là vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, cô chỉ ăn một chút đồ dinh dưỡng như vậy làm sao cơ thể chịu được.
Thịnh Vân Hạo nghĩ lại trước đây cơ thể cô đã yếu ớt, lúc trước bị mất nhiều máu như vậy chưa biết đã khôi phục lại chưa mà bây giờ còn mang thai thêm nữa.
Nghĩ đến đây, Thịnh Vân Hạo chỉ muốn giết chết mình.
Anh thà tự mình chịu hết những đau đớn đó còn hơn là để cô phải chịu.
Hai tay và mắt anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó khi anh bế Tô Tuyết Vy cả người đầm đìa trong máu.
Anh thậm chí cảm nhận được Tô Tuyết Vy nhẹ đến mức sắp rời xa anh vậy, giống như một giây tiếp theo là cô sẽ biến mất.
Anh không dám nghĩ nếu lúc đó Tô Tuyết Vy thật sự ngã trong vũng máu, vậy thì bây giờ anh sẽ hối hận đến mức tự sát mất.
Một người hai mạng, Tô Tuyết Vy và đứa con của anh sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Thịnh Vân Hạo ủ rũ ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa.
Anh nghĩ, bây giờ mọi chuyện có thế nào thì hình như cô cũng đã quyết định không tha thứ cho anh, cũng không ở cạnh anh nữa.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào đây?
Qua một lúc sau, Tô Tuyết Vy mới nhớ ra không nhìn thấy Chu Hạo Thanh đâu.
Cô lấy điện thoại ra, vội vàng gõ một đoạn chữ.
“Anh ta đâu?”
Tiêu Châu nhìn ba từ trên màn hình mà không hiểu chuyện gì.
Không lẽ Tô Tuyết Vy đang hỏi Thịnh Vân Hạo sao, nhưng Thịnh Vân Hạo đang ở bên ngoài, như vậy thì cần gì phải hỏi nữa?
Tô Tuyết Vy đột nhiên nhận ra có thể Tiêu Châu đang không biết người cô đang nói tới là ai.
Nhỡ đâu Tiêu Châu tưởng người cô nói là Thịnh Vân Hạo thì nguy, cô vội vàng xua tay, rồi lại nhanh chóng gõ lên điện thoại một đoạn chữ khác.
“Chính là người nói chuyện với em tối qua ấy.”
Tiêu Châu lập tức phản ứng lại được, người mà Tô Tuyết Vy đang nói tới chính là Chu Hạo Thanh.
Tiêu Châu thở dài một hơi: “Nhà anh ta còn có việc nên đi rồi.
Nhìn thấy chị ngủ say như vậy nên cũng không đành lòng đánh thức chị dậy.
Nhưng anh ta có nói anh ta sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Trong nhà có việc sao? Tô Tuyết Vy cau mày.
Trong nhà Chu Hạo Thanh thì có thể có việc gì chứ? Không lẽ là chuyện hôn ước.
Cô ngẩng đầu dậy, chẳng trách thấy mấy ngày hôm nay anh ta nói về chuyện hôn ước.
Xem ra thật sự phải hủy bỏ sao?
Tiêu Châu nhìn thời gian rồi nói: “Em đi đón Tô Thần Vũ qua đây, có lẽ thằng bé đã tỉnh rồi.”
Tô Tuyết Vy nhìn cô mỉm cười, rồi làm khẩu hình miệng: “Vất vả cho cem rồi.”
“Không sao, không sao, chị không cần để trong lòng.
Chị ở yên đây là được rồi.”
Tiêu Châu dặn dò