"Chị ấy nói nếu gặp lại anh lần nữa, chị ấy sẽ giết anh.”
Giết anh sao?
Anh từ khi nào mà trở nên nhu nhược như vậy, không dám đối mặt để chất vấn, chỉ dám trốn tránh để nói chuyện.
Những thủ đoạn bỉ ổi anh làm ra còn thiếu sao? Một chút cũng không thiếu.
Nhưng lần này, chính miệng Tô Tuyết Vy nói muốn giết anh.
Cửa phòng bệnh mở, Tiêu Châu bước ra, nhẹ nhàng khép cửa chứ không đóng hẳn lại, đi tới trước mặt anh nói: “Chị ấy ngủ rồi, tôi phải đi mua đồ ăn, anh tự mà lo liệu đi."
Thịnh Vân Hạo nhìn bóng dáng Tiêu Châu rời đi, từ từ đứng dậy đi vào.
Tô Tuyết Vy và Tô Thần Vũ nằm trên giường dựa sát vào nhau, tiếng hít thở đều đều nối tiếp nhau truyền đến.
Tô Tuyết Vy ngủ không được yên giấc, cứ cau mày suốt, mí mắt thi thoảng giật giật, cũng không mở mắt ra, chỉ là hơi thở thuận theo hàng lông mày nhíu chặt của cố khiến nó càng sâu thêm, cảm giác bất an.
Thịnh Vân Hạo lặng thinh, chậm rãi đi vào, lặng lẽ nhìn bọn họ, người nằm trên giường bệnh dường như không dính một chút bụi trần nào, giống như là người sắp rời xa.
Nghĩ đến đây, đồng tử trong mắt Thịnh Vân Hạo trở nên căng ra, tâm trạng chùng xuống.
Không, anh sẽ không để Tô Tuyết Vy rời đi, anh sẽ không để bất cứ người nào mang cô đi, giống như ở bệnh viện trước đây.
Anh cúi người xuống, hôn lên vầng trán trắng hồng của Tô Tuyết Vy, như đang sùng bái điều gì đó, lại giống như đang sám hối và tự trách mình.
Tô Tuyết Vy không hề ngủ, cô biết chính xác người đàn ông này sẽ làm gì.
Cô mở mắt ra thì bắt gặp ngay ánh mắt của anh, ánh mắt của cô toàn là sự giễu cợt và mỉa mai.
Cô đưa tay nâng quyển sổ bên cạnh lên và đặt nó đến trước mặt Thịnh Vân Hạo.
‘Có thể làm phiền em ra ngoài và nói cho anh ta nghe được không? Bảo anh ta biến đi cho khuất mắt chị, không thì chị sẽ giết anh ta, chị nói được làm được.’
Sau khi đặt cuốn sổ xuống, cô nhìn biểu cảm trên mặt của Thịnh Vân Hạo, giống như là bị thương vậy.
Nhắc tới đúng thật là mỉa mai, một người kiêu ngạo như vậy cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này.
Thịnh Vân Hạo cho rằng câu nói này đối với anh mà nói không có gì cả, nhưng mà lại không như vậy, rõ ràng từ trong miệng Tiêu Châu nói ra không giống như này.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến Tô Tuyết Vy đích thân nói ra câu nói này, anh cảm thấy máu toàn thân chảy ngược lại hết, cơn đau còn khó chịu hơn so với chết.
Anh lại nhìn thấy Tô Tuyết Vy làm khẩu hình, cô sẽ luôn chỉ dành cho anh một từ “Cút”.
Thịnh Vân Hạo không biết bằng cách nào mà anh đi ra khỏi phòng, cũng không biết bằng cách nào trở lại khách sạn.
Anh cảm thấy linh hồn mình như bị rút sạch, chỉ còn lại thể xác trống rỗng lặng lẽ ở đây.
Cảnh tượng Tô Tuyết Vy chửi mắng anh vẫn còn hiện lên trong đầu, cô muốn giết anh, cô bảo anh cút đi.
Những điều này bốn năm trước anh sẽ không nghĩ tới, thậm chí không dám nghĩ.
Giờ đây đến cuối cùng bởi vì sao mới có thể trở thành như vậy? Bốn năm trước bọn họ đều rất ổn, tình cảm cũng rất tốt, mọi thứ đều rất êm đềm.
“Rốt cuộc là vì cái gì mà mọi chuyện trở nên như bây giờ?” Thịnh Vân Hạo thấp giọng tự hỏi bản thân.
Màn đêm luôn rất yên tĩnh, chỉ có khối óc và trái tim con người là không yên, từng hình ảnh cứ luôn không ngừng chạy qua chạy lại, cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng.
Bệnh viện cũng yên tĩnh, không một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của mỗi người, ngoại trừ phòng bệnh của Tô Tuyết Vy.
Để không làm phiền giấc ngủ của Tô Thần Vũ, Tô Tuyết Vy đã nhờ Tiêu Châu đưa cậu bé về ngủ.
Vì mang thai nên buổi tối cô không được thoải mái, cô vừa nằm nhoài người trong nhà vệ sinh vừa nôn mửa, nhẹ tay sờ vào bụng dưới của mình, bên trong có một sinh mệnh đang thai nghén mà thành.
Bỗng nhiên cô nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay.
Dì của Thịnh Vân Hạo, Trình Thiên Na, đã nói những lời đó, bắt trẻ con đi và đưa tiền cho người ta.
Người giàu có đều có thể muốn làm gì thì làm sao? Cô coi như đã được mở mang kiến thức rồi.
Chưa được yên hai phút cô lại có cảm giác buồn nôn, đèn trong nhà vệ sinh vẫn chưa tắt, Tô Tuyết Vy đã ở trong nhà vệ sinh cả đêm.
Bởi vì nôn mửa, chóng mặt và