Lúc sắp đi, Tô Tuyết Vy còn nhìn thấy cảnh Tô Minh Nguyệt không ngừng hất mặt vênh váo, điệu bộ sai khiến khoa chân múa tay với quản gia.
Cô đã nghe nói về tình cảm của Thịnh Vân Hạo với Tô Minh Nguyệt từ lâu, nhưng không ngờ là anh thích kiểu con gái như vậy.
Nhưng mà những điều này cũng chẳng có bất kỳ liên quan gì với cô, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện xem Thần Vũ, vì phòng ngừa nửa đường Thịnh Vân Hạo sẽ bắt cô trở về nên cô đành phải chạy hơn nửa vòng thành phố để đến bệnh viện.
Nếu Thần Vũ xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ không tha cho Thịnh Vân Hạo.
Vừa ngồi trên xe taxi, cô vừa nghĩ đến bệnh tình của Thần Vũ liền không có cách nào yên tâm nổi.
Chẳng lẽ đây là số phận của Thần Vũ sao?
Không được, thằng bé còn nhỏ như vậy, không nên phải chịu đựng hết thảy mọi chuyện.
Cho dù phải trả giá như thế nào cô nhất định phải cứu được Thần Vũ, bởi vì cô chỉ có mình Thần Vũ mà thôi.
Bệnh viện là ác mộng, cũng là cọng rơm cứu mạng của cô.
Cho dù cô có không tình nguyện cỡ nào thì giờ phút này cô cũng không chần chừ mà tiến vào.
Bất quá cô không nghĩ đến có thể thấy Thịnh Vân Hạo đang đứng ở đại sảnh, hình như cố ý đứng đợi cô.
Cô thật sự không muốn đối mặt với anh nhưng vẫn lựa chọn đi đến.
“Nghe quản gia nói cô chạy trốn rồi, không ngờ cô thật sự đến đây.” Hai tay Thịnh Vân Hạo đút trong túi, vênh váo nhìn Tô Tuyết Vy.
“Anh không cảm thấy anh nhốt tôi chẳng có ý nghĩa gì sao? Cho dù anh giam cầm được thân xác tôi, nhưng anh giam cầm nổi trái tim tôi sao?” Tô Tuyết Vy không định cãi cọ ồn ào với anh ngay trong bệnh viện, nói xong liền muốn rời đi.
Nhưng Thịnh Vân Hạo rõ ràng là không muốn thả cô đi, ngay lúc cô bước ngang qua người anh liền bắt lấy cổ tay cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mình, hung hăng hỏi: “Vậy trái tim của cô ở đâu? Là đứa bé trong bệnh viện kia, hay là trên người ba của đứa bé đó?”
Tô Tuyết Vy trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Liên quan gì đến anh? Buông tôi ra, nơi này là bệnh viện, tôi không muốn ầm ĩ với anh.”
“Đừng quên thân phận của mình, cô là nguồn