Chu Hạo Thanh siết chặt nắm đấm, anh ta biết Thịnh Vân Hạo nói không sai, nhưng anh không muốn từ bỏ Tô Tuyết Vy, lập tức buông tay ra, chỉ khi anh ta trở nên mạnh mẽ hơn, anh ta mới có thể đoạt lại Tô Tuyết Vy.
Thịnh Vân Hạo va vào vai anh ta rồi bỏ đi, thậm chí còn cười nhạo khinh thường, như thể anh đang chế giễu Chu Hạo Thanh không biết tự lượng sức mình.
Hành lang của bệnh viện vắng lặng không một tiếng động.
Chu Hạo Thanh quay đầu nhìn bóng lưng Thịnh Vân Hạo rời đi, giống như một vị đế vương cất bước rời khỏi, còn anh ta chỉ là kẻ thua cuộc.
Vừa nhấc chân định đi vào phòng bện, điện thoại trong túi vang lên, nhìn thông báo người gọi, anh ta cau mày bấm trả lời điện thoại: "Alo."
Nghe giọng nói đầu dây bên kia, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, vội vàng bước ra khỏi bệnh viện, đi lên chiếc xe đang đậu.
Thịnh Vân Hạo đóng cửa lại, trong lòng đầy giận dữ, anh không muốn Tô Tuyết Vy nhìn thấy anh như thế này, anh sợ cô sẽ nhớ lại những chuyện không hay trước đây.
Tô Tuyết Vy nhìn anh như vậy, không nói gì mà chỉ quay mặt đi không nhìn anh nữa, Tô Tuyết Vy cảm thấy quá nguy hiểm, quả nhiên Thịnh Vân Hạo thực sự quá nguy hiểm.
"Tuyết Vy, em có khỏe không?” Thịnh Vân Hạo bước tới và hỏi nhỏ.
Tô Tuyết Vy nâng tay lên che mắt, có vẻ không muốn nói chuyện, Thịnh Vân Hạo thấy cô như vậy cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài nói: “Anh không hề ra tay với tập đoàn Chu Thị, em không thể nhìn anh sao?"
Anh vẫn không hiểu à, tại sao Thịnh Vân Hạo vẫn không hiểu cơ chứ.
Tô Tuyết Vy đưa tay về phía anh, Thịnh Vân Hạo đặt điện thoại di động vào tay cô.
Cô nhìn màn hình điện thoại di động một lúc, trong lòng chợt dâng lên một nỗi phiền muộn, Thịnh Vân Hạo không phải là người thích nghịch điện thoại di động, hình nền trên điện thoại hiển nhiên là do bức ảnh mà cô thiết lập vào bốn năm trước.
"Thịnh Vân Hạo, tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên ở riêng.
Dì của anh không thích tôi, tôi cũng không muốn bị nghe lời mắng mỏ.
Và tôi không muốn Thần Vũ bị tổn thương."
Ánh mắt Tô Tuyết Vy tràn đầy nỗi thất vọng, cô đưa lại điện thoại cho Thịnh Vân Hạo.
Đôi mắt cô không chút gợn sóng, chỉ dửng dưng nhìn anh nhận điện thoại, nét mặt của anh thoáng chốc đã thay đổi.
Thịnh Vân Hạo nghe những lời này, nhất thời run rẩy hỏi: "Sao cơ, chuyện của dì, anh sẽ giải quyết, em đừng rời bỏ anh được không? Em và Thần Vũ cần anh mà, không phải sao?"
Không thể phủ nhận những gì Thịnh Vân Hạo nói với Tô Tuyết Vy, cô và Tô Thần Vũ thực sự cần anh, nhưng không phải là nhu cầu đó.
Anh đã ở đâu khi Tô Thần Vũ bị đánh? Cô biết mình không thể trách anh vì điều này, nhưng cô không thể không nghĩ gì về nó được.
Tô Thần Vũ đại khái có thể đoán được họ nói gì, nhưng trong đầu cậu bé đang nghĩ, liệu cậu bé có muốn rời xa Thịnh Vân Hạo không Đưa tay chạm vào má, chỗ vừa bị đánh, vẫn còn hơi đau.
Tô Tuyết Vy mấp máy miệng, cầm lấy điện thoại gõ vài chữ rồi xóa đi, thở dài đặt điện thoại lên bàn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô suy nghĩ một chút.
Thấy cô như vậy, Thịnh Vân Kinh cũng không nói thêm, chỉ nắm lấy tay cô mà không làm gì cả, nhìn người đó bằng ánh mắt trìu mến, đưa tay ra vuốt mái tóc cô, giống như lúc trước.
Ba người giống như một bức tranh, yên lặng không một tiếng động, khiến người ta cảm thấy ấm áp nhưng lại có cảm giác xa cách.
Ở một nơi khác.
Chu Hạo Thanh vội vã đi tới nhà họ Lục, Chu Chính Nam gọi điện thoại đến, nhà họ Chu đột ngột từ hôn khiến gia đình họ Lục bị sốc, Chu Chính Vĩ cũng sốc theo.
Vừa bước tới cửa liền nghe thấy trong phòng có tiếng đồ vật đổ vỡ, Chu Hạo Thanh trong lòng căng thẳng, vừa rồi Chu Chính Nam gọi điện thoại tới cũng có tiếng này, vôi vã xong vào phòng.
Toàn bộ khuôn mặt của Lục Chính Vĩ đỏ bừng vì tức giận nhìn Lục Đan Bạch, hai cha con đang cãi nhau trong phòng khách, Chu Chính Nam đã ngăn Lục Chính Vĩ không cho ông ta đánh Lục Đan Bạch.
"Đứa con gái hư hỏng này! Nếu hôm nay tao không đánh mày, thì tao sẽ!" Lục Chính Vĩ giơ cây gậy trong tay vung