Cô gái đội mũ ngồi đối diện Lâm Gia Thần, ngón tay mảnh khảnh cầm thìa không ngừng khuấy cà phê trong cốc, chiếc cằm thanh tú nâng lên, cô ta nhìn Lâm Thần chăm chú, rồi nói.
“Ông cảm thấy Thịnh Vân Hạo sẽ bị lừa sao?”
“Chẳng phải cô vẫn luôn yêu cậu ta sao? Chỉ cần cô thành công, thì Thịnh Vân Hạo sẽ chỉ thuộc về riêng cô.
” Lâm Gia Thần nở nụ cười kiên định trên mặt.
Bàn tay đang cầm thìa hơi dừng một chút, hơi nhắm mắt lại nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.
”
Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Vũ Thanh, Lâm Gia Thần lấy từ trong ví ra một ít tiền mặt, để vào dưới cốc và đĩa, vẻ mặt lộ ra nụ cười đắc thắng rồi rời đi.
Trình Vũ Thanh cầm tập tài liệu trên tay, chậm rãi đi ngược hướng với tập đoàn Thịnh Lâm, nếu muốn quay trở lại, thì bước đầu tiên chính là cắm rễ ở thành phố Dung Châu, rồi nhân cơ hội đó tiến vào tập đoàn Thịnh Lâm, sau đó thì sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về cô ta.
Cô ta nắm chặt nắm tay, và thầm thề rằng, những khuất nhục của hai mươi năm qua, cô ta đều sẽ đòi lại từng cái một từ trên người Tô Tuyết Vy, không thiếu một thứ gì cả.
Mà hiện tại Tô Tuyết Vy vẫn đang nằm viện lại hoàn toàn không biết chút gì.
Chẳng bao lâu nữa, một trận bão táp sẽ ập đến.
Trình Thiên Na đã bình tĩnh lại sau khi đã trở lại biệt thự, chỉ cần Tô Tuyết Vy còn ở ngày nào, thì trong nhà này sẽ không có yên ổn, nghĩ đến việc Thịnh Vân Hạo dám đối đầu với mình vì Tô Tuyết Vy, thì liền có một cơn choáng váng ập đến.
Quản gia lập tức tiến lên đỡ Trình Thiên Na, nhưng lại bị đẩy ra, giọng điệu phiền chán: “Biến đi, Trình Thiên Na tôi không cần loại người như các người.
”
Chuyện vừa rồi vẫn như còn sống động trước mắt, Trình Thiên Na càng nghĩ đến thì càng tức giận, bà ta thật sự muốn đuổi hết người trong biệt thự đi, thế nhưng bây giờ quyền quản lý lại thuộc về Thịnh Vân Hạo, bà ta không có quyền làm như vậy, bà ta hơi nheo mắt lại, trên mặt nổ nụ cười lạnh, rồi gọi cho trợ lý nói.
“Cậu đi làm việc này cho tôi.
”
Đêm đến, gió đêm lướt qua toàn bộ thành phố Dung Châu.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo đang ngủ bên cạnh, nơi mềm mại trong lòng lập tức bị đâm vào, như thể đã quay trở lại thời điểm trước khi những chuyện này xảy ra, hai người vẫn còn rất mặn nồng.
Đang nghĩ ngợi, Tô Tuyết Vy nhắm mắt lại, ngay sau đó, tiếng hít thở dần dần hòa lẫn vào nhau, trong phòng bệnh to lớn như vậy chỉ còn lại hai tiếng hít thở nhỏ nhẹ.
Ở văn phòng trên tầng cao nhất của Tập đoàn Minh Hải.
Lâm Gia Thần đứng trước cửa sổ sát sàn để nhìn cảnh đêm bên dưới, ngón tay vẫn gõ trên lan can không ngừng, sau lưng còn có Trình Vũ Thanh đang đứng.
“Trên bàn có một văn kiện, cô cầm lấy đi, ngày mai phải đến tập đoàn Thịnh Lâm bàn bạc hợp tác, tôi sẽ nói lại lần nữa, loại chuyện này không được làm loạn.
” Lâm Gia Thần không quay đầu lại, giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai Trình Vũ Thanh không sót một chữ nào.
Trình Vũ Thanh tiến lên cầm lấy tài liệu trên bàn, cẩn thận nhìn thoáng qua, rồi cất tài liệu vào túi và nói: “Tôi đã biết rồi.
”
“Được rồi, đi đi, đừng để người ta biết chúng ta có liên hệ.
” Lâm Gia Thần xua tay.
Trình Vũ Thanh nhận lấy đồ rồi xoay người rời đi, tiếng bước chân trên hành lang trống trải vang lên vô cùng rõ ràng.
Màn đêm trôi qua nhanh chóng, bình minh lặng lẽ mà đến.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào giường bệnh, ánh nắng thưa thớt rọi vào gương mặt Tô Tuyết Vy, đẹp như tranh vẽ, nhưng không quá chân thực.
Thịnh Vân Hạo vuốt ve trán của Tô Tuyết Vy, ánh mắt đầy mê luyến, tất cả lý trí kiêu hãnh và sự tàn nhẫn của anh đều biến mất không còn tăm tích ở trước mặt người này.
Người trên giường khẽ giật lông mi, chậm rãi mở mắt ra, thì nhìn thấy Thịnh Vân Hạo ở trước mặt.
Trong phút chốc, Tô Tuyết Vy cảm thấy mình như đã trở về bốn năm trước.
Tô Tuyết Vy đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Thịnh Vân Hạo, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô, đôi mắt đong đầy nỗi nhớ nhìn Thịnh Vân Hạo, mấp máy môi nói mê mang: “Em yêu anh.
”
Thịnh Vân Hạo nắm tay cô lại, hai người ôm chặt lấy nhau, như thể họ là đôi tình nhân đã bị thất lạc nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được điểm đến cuối cùng của chính mình.
Tô Tuyết Vy nghĩ mọi chuyện đã giải quyết xong, cô tưởng cô có thể sống bên Thịnh Vân Hạo, thì chẳng mấy chốc, sau lưng cô truyền đến một trận đau nhức, cô nhìn Thịnh Vân Hạo bằng ánh mắt kinh