Trong căn phòng rộng lớn không một tiếng động ấy, Lâm Gia Thần nhìn Trình Vũ Thanh đang đứng ở phía trước với vẻ mặt u ám, ông ta đưa tay lên khẽ xoa đôi lông mày, nói: “Cô đã làm gì Tô Tuyết Vy?”
Trình Vũ Thanh trả lời bằng nét mặt hết sức bình thản: “Tôi đã đánh cô ta.”
Những lời này khiến Lâm Gia Thần vô cùng tức giận, ông ta đá văng chiếc ghế bên cạnh ra xa, bước nhanh về phía trước nhìn Trình Vũ Thanh với ánh mắt chứa đầy lửa giận, bàn tay to ngoại cỡ đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Lâm Gia Thần đột nhiên thu tay lại, Trình Vũ Thanh nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy kinh sợ, hai người đều căng thẳng, Lâm Gia Thần không tiện xuống tay đánh Trình Vũ Thanh vì cô ta là phụ nữ.
Ông ta chỉ có thể thở dài, tiến đến sát chiếc cửa sổ phía trước, nói:
“Cô có biết sự việc lần này cô gây ra có ảnh hưởng thế nào không?” Lâm Gia Thần cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng rồi nói: “Việc này, cô có thể yên tâm bàn chuyện hợp tác với tôi, còn những chuyện khác tốt nhất là cô đừng nhúng tay vào.”
Trình Vũ Thanh cắn chặt môi dưới, cô ta không cam tâm.
Dựa vào cái gì mà Tô Tuyết Vy có thể giữ Thịnh Vân Hạo ở bên cạnh còn cô ta thì không thể, hơn nữa rõ ràng cô ta là người biết Thịnh Vân Hạo sớm hơn Tô Tuyết Vy.
Với tình hình hiện tại, cô ta buộc phải làm theo những gì Lâm Gia Thần nói.
Cô ta không ngờ rằng ngày hôm nay Thịnh Vân Hạo đột nhiên xuất hiện giữa chừng, đây là sai sót của cô.
“Lần này là do tôi sơ suất, tôi cứ nghĩ Thịnh Vân Hạo đã trở về tập đoàn Thịnh Lâm rồi.”
Trình Vũ Thanh nhẹ giọng nói.
Cô vẫn không muốn từ bỏ cơ hội này, cơ hội để có thể đuổi Tô Tuyết Vy đi.
Lâm Gia Thần tức giận đến nỗi không thèm nghe những lời giải thích mà cô ta vừa nói: “Đủ rồi! Không cần giải thích nữa.
Cô đi đi.
Trong khoảng thời gian này cô tốt nhất là nên biết điều mà yên phận, đừng để tôi phát hiện ra bất cứ hành tung nào của cô.”
Trình Vũ Thanh siết chặt tay, một lúc lâu sau mới mở miệng trả lời: “Được thôi.”
Nói xong cô ta lập tức bước ra khỏi cửa phòng, cánh cửa vừa mở ra thì đã thấy Lâm Tịch Tuyết đứng ở bên ngoài, tay đang giơ lên.
Trình Vũ Thanh có chút không thoải mái, đi vòng qua cô.
Lâm Tịch Tuyết thấy Trình Vũ Thanh từ trong phòng bước ra, dù cô không biết đã có chuyện gì nhưng nhìn nét mặt của cô ta thì có thể đoán được rằng cô ta vừa cãi nhau với Lâm Gia Thần.
“Ba, tài liệu của ba đây.”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Tịch Tuyết, Lâm Gia Thần lập tức thu lại nét mặt tức giận khi nãy, trưng ra vẻ mặt hiền lành và nhân từ, quay người lại nhìn Lâm Tịch Tuyết, nói: “Con đặt trên bàn đi.”
Cô vừa đặt tập tài liệu xuống bàn vừa hỏi: “Ba, người vừa mới rời đi, hai người đã cãi nhau sao?”
Lâm Gia Thần ngồi lên ghế rồi nói: “Đúng vậy, cô ta đã làm sai một số việc.
Ba đã yêu cầu cô ta đến tập đoàn Thịnh Lâm để bàn chuyện hợp tác làm ăn nhưng cô ta lại gây rắc rối cho ba.”
Lâm Tịch Tuyết gật đầu hiểu chuyện rồi đứng sang một bên, cô đã nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Cô biết chắc chắn Trình Vũ Thanh và Lâm Gia Thần nhất định đang có một mối quan hệ không thể nói ra.
Còn quan hệ đó là gì thì cô vẫn chưa biết.
Chợt nhớ lại cảnh tượng lần trước nhìn thấy trong quán cà phê, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, không lẽ năm đó chính bố cô là người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện?
Cô không dám nghĩ tới chuyện đó nữa, lo lắng nói: “Ba, con còn có việc phải đi trước đây.”
Nhìn thấy dáng vẻ vội vã rời đi của Lâm Tịch Tuyết, Lâm Gia Thần khẽ vuốt cằm, chẳng lẽ đứa con gái này đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Xem ra ông ta phải cẩn thận hơn mới được.
Ngay sau đó có một cuộc điện thoại lập tức gọi đến: “Xin phép cho tôi được gặp cô cả, tôi muốn xem xem gần đây cô ấy sao rồi.”
Lâm Tịch Tuyết nhanh chóng đi về phía nhà họ Lục với dáng vẻ đầy sợ hãi.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, Thịnh Vân Hạo thấy vết sưng tấy trên mặt Tô Tuyết Vy đã biến mất, liền đưa cô trở về phòng, trong lòng cảm thấy đau như cắt.
Tô Tuyết Vy không nói gì cả, tuy cô bị đánh thật nhưng không đến nỗi bị thương nặng, chỉ hơi đau một chút nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
“Anh phải về công ty trước, gọi cho anh nếu em có việc cần làm nhé.” Thịnh Vân Hạo liếc nhìn thời gian, có một cuộc họp vô cùng quan trọng sắp được diễn ra vào thời gian này, tuyệt đối không thể không tổ chức.
Tô Tuyết Vy khẽ gật đầu, nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác mất mát, những lời nói của Trình Vũ Thanh vẫn còn tồn tại trong tâm trí cô không thể nguôi ngoai.
Có lẽ những gì Trình Vũ Thanh nói là đúng, đã 20 năm trôi qua, Thịnh Vân Hạo có thể thật sự tha thứ cho cô không? Cô đã không nghĩ tới những chuyện này, mối quan hệ của cô và Thịnh