Lâm Gia Thần không nói chuyện, ngược lại lại im lặng nhìn Trình Thiên Na, biểu tình trên mặt không thay đổi, ông ta muốn xem xem bà ta còn có thể nói ra những điều gì khiến cho người nghe phải kinh ngạc.
Trình Vũ Thanh vừa nhìn thấy Trình Thiên Na thì đã nhanh chóng trốn vào phòng nghỉ ở bên cạnh.
Đứng nép vào cửa nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Trình Thiên Na ra hiệu yêu cầu mọi người giữ im lặng, sau đó bà ta chống hai tay lên bàn rồi đứng dậy nhìn thẳng vào mặt Lâm Gia Thần, trong ánh mắt đều là lửa giận đang cháy bừng bừng, nói: “Nói đi! Lâm Gia Thần!”
“Bà muốn tôi nói gì?” Lâm Gia Thần hỏi ngược lại.
“Ông!” Trình Thiên Na tức giận đến mức đầu ngón tay đang chỉ thẳng vào người Lâm Gia Thần cũng phải run lên, hai mắt híp lại, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng nói: “Rốt cuộc thì Thịnh Vân Hạo đã biết được những điều gì rồi?”
“Không có gì cả, chẳng qua là tôi vừa mới nhắc đến một chút, ai biết được cậu ta lại thông minh như thế, thoát cái đã có thể đoán ra hết rồi.” Lâm Gia Thần vừa nói vừa bày ra dáng vẻ chẳng liên quan gì đến ông ta.
Lâm Gia Thần vừa dứt lời thì Trình Thiên Na liền bị một câu nói này của ông ta chọc tức, hỏi thẳng: "Rốt cuộc thì ông có ý gì? Chẳng lẽ ông đã quên mất sự hợp tác của hai chúng ta rồi hay sao? Ông làm như vậy quá đáng quá rồi đấy."
Hai chữ hợp tác lọt vào tai làm cơn thịnh nộ trong lòng Lâm Gia Thần nổi lên chỉ trong giây lát, ông ta mang vẻ mặt u ám nhìn thẳng vào mặt Trình Thiên Na, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hợp tác? Đã nói trước là hai chúng ta cùng hợp tác, nhưng bà lại tự mình đi tìm một người ngoài làm phá hỏng hết cả kế hoạch này! Bà cảm thấy tôi vẫn còn muốn hợp tác với bà nữa sao?"
Một câu nói đầy sự phẫn nộ này đã khiến cho Trình Thiên Na ngay lập tức liền mất đi khí thế ban đầu, nhưng sự kiêu ngạo thấm sâu trong xương tủy không cho phép bà ta được cúi đầu, lập tức phản đối lại sự cáo buộc của Lâm Gia Thần: "Đây là hai chuyện khác nhau!"
Hai người vẫn tiếp tục tranh cãi, bầu không khí càng ngày càng trở nên căng thẳng hơn nhưng bọn họ sao có thể ngờ được rằng ngoài Trình Vũ Thanh ra thì vẫn còn có một người khác đang đứng bên ngoài cửa ra vào nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vốn dĩ Lâm Tịch Tuyết muốn đến hỏi Lâm Gia Thần mấy chuyện cũng chỉ vì mấy ngày nay những chuyện này khiến cho cô ấy cảm thấy rất bất an, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đi tìm hiểu mọi chuyện thì không ngờ rằng vừa đi đến cửa đã được nghe thấy toàn bộ sự việc làm cho cô ấy kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Thế mà người phụ nữ bên trong lại là Trình Thiên Na, Lâm Tịch Tuyết đứng ở cửa cũng mơ hồ có thể nghe thấy bọn họ đang bàn bạc chuyện hợp tác gì đó, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên tái xanh, cô ấy không dám nghĩ thêm điều gì nữa liền chậm rãi lùi lại sau đó vội vã bước ra khỏi tập đoàn Minh Hải.
Cô ấy không biết mình phải đi đâu, hiện giờ Lục Đan Bạch cũng đã bị Lục Chính Vĩ cấm túc, căn bản không thể bước chân ra khỏi cửa phòng một bước nữa rồi, nghĩ ngợi một hồi đột nhiên nhớ tới Tô Tuyết Vy đã xuất viện liền vội vàng đi về phía biệt thự Hải Lâm.
Tô Tuyết Vy yên lặng ngồi trên giường bệnh không lên tiếng, vết thương ở cổ họng vẫn còn rất đau khiến cô có chút không biết nên làm thế nào, ngay cả lần này cô mang tâm trạng như thế nào quay trở về biệt thự, thật ra chính cô cũng không biết.
Huống hồ vừa rồi cô còn được nghe rõ ràng nội dung cuộc cãi vã giữa Thịnh Vân Hạo và Trình Thiên Na, hình như là liên quan đến chuyện năm đó Trình Thiên Na đã làm điều gì rất quá đáng với Thịnh Vân Hạo, hơn nữa bà ta còn giấu diếm anh rất lâu rồi nên mãi đến bây giờ anh mới biết chuyện.
Cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ Thịnh Vân Hạo tỉ mỉ giúp cô trải giường chiếu, đột nhiên cảm thấy lỡ như ngày nào đó anh biết được chuyện này cũng có liên quan đến ba của cô thì hai người bọn họ sẽ trở nên như thế nào?
Cô không dám nghĩ, cô sợ chuyện đó sẽ xảy ra với cô và với anh, cô đưa tay lên sờ bụng dưới, ở nơi đó có một sinh mệnh mới đang dần hình thành, cô vẫn muốn tiếp tục ích kỷ nữa hay sao?
Thịnh Vân Hạo dắt theo Tô Thần Vũ, hai người đang chậm rãi trải chăn bông lên giường, Tô Thần Vũ vừa làm việc vừa cười nói rất vui vẻ, động tác trên tay Thịnh Vân Hạo cũng bất giác nhẹ nhàng hơn tựa như anh chỉ sợ lỡ tay sẽ làm Tô Thần Vũ bị thương vậy.
Chẳng bao lâu sau chăn gối đã được Thịnh Vân Hạo trải ra ngay ngắn, từ trước đến nay bất cứ việc gì liên quan đến việc chăm sóc Tô Tuyết Vy cũng đều do một tay anh tự mình làm, anh không cần người khác đến giúp đỡ anh chăm sóc cô chỉ đơn giản là vì anh muốn bù đắp cho người con gái anh yêu.
Thịnh Vân Hạo sắp xếp mọi thứ xong thì đi tới chỗ Tô Tuyết Vy đang ngồi, anh nói: "Tuyết Vy, anh phải đến công ty rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ về sớm thôi."
Nghe anh dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ con để dỗ dành mình, trong phút chốc Tô Tuyết Vy không khỏi có cảm giác như đang được trở về thời điểm bốn năm trước, có những lúc cô sẽ giận dỗi làm mình làm mẩy với anh, khi ấy anh vẫn luôn dùng giọng điệu này để dỗ dành cô.
Cô ngây người gật đầu, chăm chú nhìn Thịnh Vân Hạo mà không nói gì.
Thịnh Vân Hạo vừa rời đi chưa được bao lâu thì người quản gia liền đến gõ cửa và nói: "Bà chủ, cô Tuyết đến thăm bà."
Vừa nghe thấy tên của Lâm