Tô Tuyết Vy nhìn người trước mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, chuyện xảy ra trong phòng làm việc vừa nãy, cô vẫn còn nhớ rất rõ, trên mặt không có bất cứ vẻ mặt nào vui vẻ cả.
“Tuyết Vy, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, anh không ngờ cô ta lại đột nhiên tới ôm anh.
” Thịnh Vân Hạo vội vàng giải thích.
Thịnh Vân Hạo không muốn để Tô Tuyết Vy hiểu lầm, cũng không muốn để Tô Tuyết Vy cảm thấy anh và Trình Vũ Thanh có gì đó, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có quan hệ hợp tác và người thân mà thôi.
Tô Tuyết Vy chỉ có thể đứng trước mặt anh, từ từ nghe anh giải thích, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, hoàn toàn không tin lời này là thật.
Chuyện xảy ra vừa nãy, không phải người mù, sao có thể không nhìn ra được đây là giả chứ, cô chỉ hơi mất kiểm soát cảm xúc của bản thân.
“Sau đó thì sao?” Giọng điệu cô bất giác có hơi hờn dỗi.
“Là tự cô ta bổ nhào tới, không phải do anh.
” Thịnh Vân Hạo nói tới cuối cùng thì nói năng có chút lộn xộn.
Thấy dáng vẻ không nói rõ được của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy bật cười, nhìn thấy trong mắt anh đều là ý cười, hình như đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ này của anh nữa.
Nụ cười của Tô Tuyết Vy rơi vào trong mắt Thịnh Vân Hạo, giống như đóa hoa đã rất lâu không nở đột nhiên bung nở một cách rực rỡ, khiến anh cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng.
Thịnh Vân Hạo tiến lên phía trước ôm lấy cô, giống như báu vật vô cùng quý báu, anh cẩn thận từng tí một, dịu dàng như nước, sau đó nhanh chóng dẫn người vào trong căn phòng kế bên, đóng cửa lại.
Trình Vũ Thanh ở trong phòng làm việc của chủ tịch thì vẫn luôn ngồi dưới đất, không có động tĩnh gì, vẻ mặt cứng đờ, cô ta cho rằng Thịnh Vân Hạo sẽ vì cô ta mà rời xa Tô Tuyết Vy.
Cô ta nắm chặt tay lại, ngón tay bị nắm tới trắng bệch, cách làm này không chỉ không giúp cô ta xua bớt đi được cơn giận dữ mà còn làm tăng thêm giự thù hận trong lòng.
Cô ta từ từ đứng dậy, cầm lấy đồ của mình, cô ta nhất định phải khiến Tô Tuyết Vy hối hận vì quyết định vô cùng sai lầm của mình, cũng như quyết định sai lầm khi chọn ở bên Thịnh Vân Hạo.
Trong mắt cô ta đều là ý thù hận nồng đậm, cô ta hận Trình Thiên Na, hận Tô Tuyết Vy, càng hận Thịnh Vân Hạo hơn, cô ta không sống tốt thì cô ta cũng tuyệt đối không để cho những người đó sống yên ổn.
Cô ta khinh thường nhìn cánh cửa văn phòng, cười chế nhạo một tiếng, sau này sẽ không còn tập đoàn Thịnh Lâm nữa, chỉ có Trình Vũ Thanh cô ta mà thôi.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo trước mặt, đột nhiên không biết nên nói thế nào, tay cô buông anh ra, trong mắt đều là vẻ bình tĩnh, cô nhìn anh, nói:
“Tổng giám đốc Hạo có chuyện gì sao?”
Thịnh Vân Hạo đột nhiên nhìn cô, nhíu mày, hỏi: “Không phải anh kêu em ngoan ngoãn ở nhà hay sao, em chạy tới rđây làm gì?”
Trong lòng Tô Tuyết Vy lộp bộp một tiếng, cô nhất thời tức giận nên đã chạy từ nhà Lục Đan Bạch tới tập đoàn Thịnh Lâm, vỗn nghĩ sẽ xưng danh hỏi tội, không ngờ giờ lại trở thành dáng vẻ này.
Rất nhanh sau đó cô đã khôi phục lại biểu cảm trên mặt, cô hừ nhẹ một tiếng, nói: “Anh đang giam cầm cuộc sống tự do của tôi đấy à?”
Câu này khiến Thịnh Vân Hạo sững người, anh hoàn toàn không ngờ tình thế sẽ trở thành như này, dáng vẻ hiện tại của Tô Tuyết Vy giống y như lúc cô vừa quay lại.
Trong lòng Thịnh Vân Hạo có chút sợ hãi, anh sợ Tô Tuyết Vy sẽ bởi vì chuyện này mà rời xa anh, anh đã thử qua cảm giác đau đớn tới thấu tim đó rồi, không muốn thhuwr tiếp lần thứ hai đâu.
“Tuyết Vy, anh không có, từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ như vậy.
” Thịnh Vân Hạo đột nhiên nắm chặt hai tay lại, không biết nên nói sao.
Anh không cho Tô Tuyết Vy rời khỏi biệt thự là vì cô đang mang thai, anh không muốn cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh thật sự không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Chuyện của Trình Thiên Na, còn cả chuyện của tập đoàn Thịnh Lâm nữa, anh đều vẫn chưa xử lí ổn thỏa, lúc này nếu như Tô Tuyết Vy đi ra ngoài một mình, chuyện bị người ta bắt cũng không thể tránh nổi.
“Thịnh Vân Hạo, anh có phải đồ ngốc không đấy? Tôi cũng đâu phải kẻ mù, đương nhiên tôi có