Trong nhà hàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nói xong, Thịnh Vân Hạo muốn đứng dậy rời đi nhưng bị Trình Vũ Thanh ngăn lại: “Anh họ, cùng em ăn một bữa cơm đi, dù sao đây cũng là lần cuối chúng ta gặp mặt.”
Trình Vũ Thanh cố gắng giữ Thịnh Vân Hạo ở lại, cô hy vọng anh có thể ăn bữa cơm này cùng cô.
Thật không ngờ lý do anh đồng ý lại là vì Tô Tuyết Vy.
Thịnh Vân Hạo nghe vậy chỉ còn cách ở lại ăn cho xong.
Anh nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, không hề dây dưa chút nào.
Phần của Trình Vũ Thanh tạm thời đã xong, còn lại thì đẩy cho Trì Linh Ngọc.
Mặc dù biết kế hoạch khó thành nhưng lúc nhìn thấy anh đã ăn xong, Trình Vũ Thanh lại quyết tâm liều một phen.
“Anh uống miếng nước đi, để em đi gọi món.” Nói xong cô liền rời khỏi bàn.
Chỉ cần Thịnh Vân Hạo uống hết chén nước kia thì kế hoạch của cô coi như đã thành công một nửa.
Bất luận thế nào Tô Tuyết Vy cũng sẽ phải rời khỏi anh.
Thịnh Vân Hạo bực mình cầm cái chén lên ực một cái rồi lập tức đứng dậy đi khỏi.
Nhưng vừa mới đứng dậy đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong chớp mắt liền ngã xuống bàn.
Trình Vũ Thanh nhìn cảnh đó thì bật cười thành tiếng, giả vờ lo lắng đi đến hỏi: “Anh, anh làm sao vậy?”
Vừa hỏi vừa đỡ người Thịnh Vân Hạo đi về phía cửa nhà hàng, cô ta vốn đã sắp xếp phòng từ trước, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua được.
Nhìn thấy Thịnh Vân Hạo hôn mê, cô cởi bỏ quần áo của anh rồi cố tình để lại một dấu hôn.
Lúc này phải tranh thủ cơ hội chứ.
Truyện Quân Sự
Trong lòng Trình Vũ Thanh thầm nghĩ, toàn bộ trách nhiệm sẽ do Trì Linh Ngọc gánh vác, dù sao đầu đuôi chuyện này chỉ có mình cô ta hay biết.
Lúc Thịnh Vân Hạo tỉnh dậy, cô ta sẽ bảo mình không biết gì cả.
Trong lúc mơ hồ dường như có thấy bóng dáng của Trì Linh Ngọc, chắc một tay cô ta đã dựng lên toàn bộ chuyện này.
Dù cho Thịnh Vân Hạo thông minh cỡ nào cũng sẽ không đoán được toàn bộ đều là kế hoạch của Trình Vũ Thanh, còn Trì Linh Ngọc đối với anh chết cũng không tiếc.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vân Hạo thức dậy trong trạng thái trần truồng, đầu đau như muốn nứt ra.
Ngày hôm qua anh nhớ rõ đã ăn cơm cùng Trình Vũ Thanh, sau đó thì đột nhiên bất tỉnh.
Nhìn bộ dạng của bản thân, trong nháy mắt Thịnh Vân Hạo đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Liếc sang Trình Vũ Thanh nằm ở bên cạnh, anh cũng không thèm nghe lời giải thích của cô ta, mặc quần áo rồi bước đi.
Thịnh Vân Hạo nhớ lại chuyện hôm qua, toàn bộ đều là kế hoạch do Trình Vũ Thanh vạch ra.
Lẽ ra anh không nên uống chén nước đó.
Hiện tại nếu bị Tô Tuyết Vy hiểu lầm thì việc cô quay về là không có khả năng.
Tô Tuyết Vy yên lặng ngồi ở giường bệnh, còn Tô Thần Vũ ở bên cạnh dịu dàng hỏi han: “Mẹ làm sao vậy?”
Trông thấy bộ dạng của con trai, Tô Tuyết Vy nén bi thương trong lòng, cười với cậu: “Mẹ không sao, Thần Thần đói bụng rồi à? Mẹ mua đồ ăn cho con nhé.”
Tô Thần Vũ lắc đầu, nắm tay Tô Tuyết Vy nói: “Con không đói, mẹ ở đây với con là được rồi.”
Trong phòng bệnh, hai mẹ con cứ im lặng nhìn nhau không nói gì.
Tô Tuyết Vy cảm thấy khổ sở trong lòng, không có cách nào che dấu sự buồn phiền.
Thịnh Vân Hạo ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này thì tâm trạng không khỏi chua xót.
Bây giờ chẳng lẽ một chút cơ hội cũng không còn sao? Anh không hề muốn mọi chuyện ra nông nỗi này.
Sau khi trở về Vân Châu, Thịnh Vân Hạo đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Trong một khoảnh khắc cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, tại sao lại đi ăn cơm với Trình Vũ Thanh để bây giờ mọi chuyện thành ra thế này.
Niềm tin Tô Tuyết Vy đối với anh bây giờ e là chỉ còn lại một chút.
Nhìn tàn thuốc đỏ rực trên đầu ngón tay khiến anh bất giác không biết làm thế nào, cảm giác bản thân mình hiện tại giống như