Tình hình trên lầu và dưới lầu đều giống y hệt nhau, đều là mấy người đang đứng ở một chỗ giằng co nhau, Quy Ngọc Quỳnh vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào thì liền nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Cô Bạch, cô Vy, chủ tịch đã về rồi.”
Vừa nghe thấy tin Thịnh Vân Hạo đã trở về thì hai người đều kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ, lần này thì thực sự là cho dù hai người các cô có mọc cánh cũng khó có thể trốn thoát được rồi, nhưng mà tại sao đột nhiên Thịnh Vân Hạo lại quay về vào giờ này chứ?
Tô Tuyết Vy thầm nghĩ căn bản Thịnh Vân Hạo sẽ không bao giờ có chuyện trở về nhà sớm như vậy, chẳng lẽ anh đang sợ cô sẽ cướp Tô Thần Vũ đi sao?
“Gì cơ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lục Đan Bạch hoảng sợ kêu lên.
Nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Lục Đan Bạch, Quy Ngọc Quỳnh liền vội vàng đưa tay lên miệng làm động tác suỵt, lại còn dùng tay vỗ nhẹ sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô ấy chỉ sợ tiếng kêu sẽ truyền ra bên ngoài.
Thịnh Vân Hạo nghe thấy trên lầu có tiếng động liền đẩy quản gia ra, anh muốn đi lên đó xem xét tình hình, đây rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chẳng lẽ những chuyện này thực sự có liên quan đến Tô Tuyết Vy sao?
Quản gia vội vàng đứng chắn trước mặt Thịnh Vân Hạo, căn bản không sợ hãi sắc mặt ngày càng trở nên tối sầm lại của anh, ông ấy chỉ là đưa tay ra ngăn anh lại.
“Tránh ra.” Sự kiên nhẫn của Thịnh Vân Hạo đã cạn sạch rồi.
Nếu như không phải nhìn thấy quản gia vẫn luôn tận tâm tận sức với cái nhà này bao năm qua thì Thịnh Vân Hạo đã sớm nổi cáu, thậm chí còn đuổi ông ấy ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Quản gia biết nếu như bây giờ ông ấy nghe theo lời anh tránh ra thì cũng tức là ông ấy không chịu trách nhiệm với Tô Tuyết Vy đang ở trên tầng, càng huống hồ tình hình hiện giờ không tốt một chút nào, kể cả ông ấy có mất đi công việc này thì cũng bắt buộc phải đứng canh ở đây.
Nhìn quản gia vẫn đang kiên trì đứng chắn trước mặt mình, Thịnh Vân Hạo không khỏi có chút bất lực đỡ trán nhìn ông ấy, anh nói: “Tại sao lại không cho tôi lên lầu, là do trên đó có bí mật gì không thể nói cho người khác biết hay sao?”
Quản gia thầm nghĩ, trên lầu có Tô Tuyết Vy, nếu như để cho hai người gặp nhau thì e rằng sẽ làm cho tất cả mọi người bất an rồi.
“Cậu chủ, Quy Ngọc Quỳnh đang dọn dẹp vệ sinh ở trên lầu, hay là cậu cứ ở đây chờ một chút rồi hãy lên đó.”
Hiển nhiên là Thịnh Vân Hạo sẽ không tin lời ông ấy nói, anh bất chợt đưa tay nện vào tường một cái, sắc mặt ngày càng tối sầm lại, vô cùng đáng sợ, sau đó chậm rãi nói: “Tránh ra, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt.”
Tuy rằng trong lòng quản gia đang rất sợ hãi nhưng vẫn kiên trì đứng chắn trước mặt anh, ngay lúc hai người đang giằng co thì chuông cửa liền vang lên, Thịnh Vân Hạo có chút không vui nhìn ra phía cửa, anh híp mắt lại rồi lạnh giọng nói: “Đi mở cửa.”
Nói xong liền đi về phía ghế sô pha ngồi xuống, quản gia thấy anh đã quay lại ghế ngồi thì nghe theo lời anh đi ra mở cửa, sau khi nhìn rõ người đến là ai thì trong lòng liền khẽ run lên, xong rồi xong rồi, lần này thì xong thật rồi.
Sắc mặt Chu Hạo Thanh lúc xanh lúc trắng đứng ở trước cửa, nhìn thấy quản gia ra mở cửa thì không hề khách sáo một chút nào, giọng điệu hằn học hỏi: “Thịnh Vân Hạo đâu?”
Sau khi nghe thấy giọng nói của Chu Hạo Thanh thì Thịnh Vân Hạo mới lạnh mặt đi về phía cửa ra vào, anh nhìn anh ta sau đó dùng thái độ chế giễu nói: “Đây chẳng phải là cậu Thanh hay sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi mà đến nhà tôi thế này?”
Chu Hạo Thanh cũng không thèm vòng vo với anh mà nói thẳng: “Tuyết Vy đâu? Anh giấu cô ấy đi đâu rồi?”
Nghe giọng điệu chất vấn của Chu Hạo Thanh làm cho Thịnh Vân Hạo ngay tức khắc liền phát cáu luôn rồi, nhưng hình như theo lời anh ta nói thì có nghĩa là không thấy Tô Tuyết Vy đâu nữa rồi?
Sau đó anh liền nghĩ đến hành động của quản gia lúc vừa rồi, chẳng lẽ Tô Tuyết Vy vẫn đang ở trong biệt thự sao? Cốc trà để trên bàn cũng là cô uống sao?
Cảm giác tức giận trong lòng lại xộc lên tận đỉnh đầu thêm một lần nữa, cảm giác bị người ta lừa dối giống như đang bị người ta dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống vậy, anh không thể ngờ rằng người quản gia trung thành với anh bao lâu nay lại có thể vì người phụ nữ đó mà giấu giếm anh.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, Chu Hạo Thanh, chỗ của tôi không có Tô Tuyết Vy, tôi hận cô ta còn chưa hết, sao lại có thể mang cô ta giấu ở chỗ của tôi được chứ?”
Đúng vậy, không lúc nào là Thịnh Vân Hạo không nhắc nhở bản thân mình rằng anh hận Tô Tuyết Vy, hận cô lừa dối anh, quan hệ của hai người từ