Trong phòng bệnh lớn của bệnh viện, Trình Vũ Thanh bị ép vào tình thế bắt buộc.
Cô ta biết sự uy hiếp của Mạnh Tú Cầm là gì, một người mà có thể nhẫn tâm với chính con gái và chồng của mình thì đây mới là thứ bà ta sợ hãi nhất.
Trình Vũ Thanh chầm chậm nhấn nút truyền tin, những lời mà Mạnh Tú Cầm vừa nói lập tức được truyền ra ngoài, trong phòng bệnh trống trải này có vẻ rất thanh thúy và chói tai.
Sắc mặt Mạnh Tú Cầm khó coi nhìn cô ta, trong lòng lại đang hung hăng mắng chửi, con đàn bà ti tiện này, thế mà lại dùng cách này để đe dọa bà ta, nếu đoạn ghi âm này rơi vào tay Lâm Gia Thần thì bà ta thật được một mất mười.
Im lặng một lúc cuối cùng bà ta vẫn mở miệng nói: "Rốt cuộc cô có ý gì?"
"Ý của tôi bà Tú Cầm hẳn là còn rõ hơn cả tôi.
tôi không chỉ muốn Tô Tuyết Vy, tôi còn muốn đứa trẻ đó chết cùng khiến cho chúng nó mãi mãi biến mất, về phần chứng cứ của bà, tôi sẽ nghĩ cách để tiêu hủy.
"
Trình Vũ Thanh tắt điện thoại nhìn Mạnh Tú Cầm đứng trước mặt, cô ta biết điều kiện này thật sự là mê hoặc trí mạng đối với Mạnh Tú Cầm, hơn nữa Mạnh Tú Cầm cũng không phải là lần đầu tiên muốn trốn thoát Lâm Gia Thần.
Huống hồ, chứng cứ bất lợi với Mạnh Tú Cầm trong cục cảnh sát muốn nhiều bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bắt bà ta chỉ còn là chuyện sớm muộn, chẳng qua là bây giờ vẫn còn trở ngại với thế lực của Lâm Gia Thần mới chưa tìm thấy bà ta mà thôi.
Mạnh Tú Cầm biết bản thân chỉ có thể dựa vào cọng rơm cứu mạng Trình Vũ Thanh này mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng này, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không biết phải chờ bao lâu nữa mới có thể rời khỏi bể khổ này.
Điều kiện này của Trình Vũ Thanh rất đơn giản, Mạnh Tú Cầm tuyệt đối có thể làm được, chỉ cần bà ta làm theo cách mà Trình Vũ Thanh nói, Lâm Gia Thần hoàn toàn không thể giam giữ bà nữa.
Mạnh Tú Cầm nghiến răng, trong lòng lóe lên sự hung ác, cuối cùng đồng ý: "Được, tôi đồng ý, chuyện mà cô đã đáp ứng với tôi cô nhất định phải làm được cho tôi.
"
"Đương nhiên rồi, Trình Vũ Thanh tôi từ trước tới giờ chưa từng lừa gạt ai, chỉ cần bà làm việc đến nơi đến chốn, những thứ nên làm cho bà tôi đương nhiên sẽ làm.
"
Hai người nói chuyện xong, Mạnh Tú Cầm đeo kính lên liền bước ra khỏi phòng bệnh, trong nháy mắt khi mở cửa, quản gia đứng trước cửa phòng đang chuẩn bị dơ tay gõ cửa, lúc nhìn thấy Mạnh Tú Cầm ngây người ra.
Trình Vũ Thanh thấy không ổn liền vội nói: "Đây là phòng số 1, phòng số 3 ở bên kia.
"
Mạnh Tú Cầm phản ứng lại rất nhanh, hắng giọng nói: "Cảm ơn cô.
"
Quản gia nghiêng người nhường đường để Mạnh Tú Cầm đi ra, mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng cũng không hỏi thêm gì, chẳng qua ông cũng chỉ là đến chuyển lời giúp Thịnh Vận Hạo.
"Cô Thanh, chủ tịch để tôi tới để đón cô về nhà.
" Quản gia bước vào phòng bệnh nói.
Nhìn thấy trên mặt quản gia không có vẻ gì tò mò, chỉ là nhắc lại lời của Thịnh Vân Hạo một lần nữa, Trình Vũ Thanh đặt tảng đá trong lòng xuống, giả vờ yếu ớt nói: "Tôi biết rồi, tôi sắp thu xếp xong rồi.
"
Một lúc sau, Trình Vũ Thanh sắp xếp mọi thứ xong, sau đó đi ra ngoài cùng quản gia, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút không dễ phát hiện, quả nhiên Thịnh Vân Hạo vẫn là của cô ta.
Vừa nãy quản gia đứng ở ngoài cửa nghe rất rõ chỉ nếu bây nói cho Thịnh Vân Hạo thì anh nhất định sẽ không tin, trước đây giữa ông và Tô Tuyết Vy đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao anh có thể tin lời nói của một bên được.
Trước mắt vẫn là đưa Trình Vũ Thanh quay về an toàn, quản gia âm thầm nghĩ, lái xe đưa Trình Vũ Thanh quay về biệt thự.
Tập đoàn Thịnh Lâm, phòng tổng giám đốc.
Thịnh Vân Hạo vùi mình vào công việc lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể tĩnh tâm được, trong đầu toàn bộ là hình ảnh lúc Tô Tuyết Vy ở biệt thự, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Trợ lý gõ cửa, cẩn thận bước vào nhìn thấy gương mặt cau có của Thịnh Vân Hạo dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc, ngài về nhà hay không về nữa ạ?"
Lúc này Thịnh Vân Hạo mới nhớ ra hôm nay anh để quản gia tới đón Trình Vũ Thanh về nhà, nếu đã nói phải chăm sóc cô ta thì cũng không thể cứ ở công ty được, chậm rãi mở