Nghe giọng điệu chắc chắn như thế của Tô Tuyết Vy, Trì Linh Ngọc dao động, cắn môi nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Tô Tuyết Vy vui vẻ nói chuyện với Trì Linh Ngọc mà không hề để ý một người quen thuộc đang ngồi sau lưng mình, Mạnh Tú Cầm.
Những gì Trình Vũ Thanh nói tối hôm qua, Mạnh Tú Cầm vẫn ghi nhớ.
Nếu Tô Tuyết Vy không chết thì bà ta sẽ không bao giờ có được một ngày bình yên.
Và bây giờ đúng là một cơ hội tốt.
Một lúc sau, Tô Tuyết Vy mới chậm rãi đứng dậy, nói: "Cô Ngọc, cám ơn cô."
Trì Linh Ngọc hoàn toàn không dám nhìn vào mắt của Tô Tuyết Vy, chỉ có thể bất lực gật gật đầu, tỏ ý mình biết.
Bây giờ, trong lòng cô ta đang rất hỗn loạn.
Nếu vừa rồi Tô Tuyết Vy uống tách cà phê đó, thì cô ta đã trở thành một kẻ giết người rồi, hoặc một kẻ sát hại một đứa trẻ còn chưa chào đời.
Bây giờ, Tô Tuyết Vy không uống có nghĩa là cô ta không phải hung thủ giết người, cô ta đã cứu sống Tô Tuyết Vy và tính mạng của đứa trẻ.
Vì vậy, bây giờ cô ta không cần phải cảm thấy áy náy nữa.
Nhìn theo bóng Tô Tuyết Vy rời đi, cô ta cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Chỉ cần cô thoát khỏi Trình Vũ Thanh, cô sẽ được tự do, không ai có thể kiểm soát cô được nữa.
Mạnh Tú Cầm tháo kính râm ra, nhìn Trì Linh Ngọc, bực bội nói: "Nếu Trình Vũ Thanh biết chuyện, cô nghĩ kết cục của cô sẽ như thế nào?"
Dứt lời, bà ta liền đi theo Tô Tuyết Vy ra khỏi phòng, sẵn sàng chờ thời cơ ra tay.
Hôm nay nhất định bà ta phải xử lý Tô Tuyết Vy, nếu không kết cục của bà ta sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn thấy Tô Tuyết Vy đang đi xuống dốc, đột nhiên bà ta bước nhanh về phía trước, tàn nhẫn đẩy Tô Tuyết Vy một cái, khóe miệng thoáng qua một nụ cười quỷ dị.
Tô Tuyết Vy mất thăng bằng, nhào về phía trước, nhưng cũng kịp thời bám được vào một cái cột.
Cô quay người, nhìn thấy Mạnh Tú Cầm, vẻ mặt cô không chỉ ngạc nhiên mà còn có chút căm hận.
“Tại sao lại là bà?”
Mạnh Tú Cầm cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.
Bây giờ bà ta còn muốn hại mình.
Bà ta không biết chuyện mình mang thai sao.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu cô.
“Tại sao lại không thể là tôi? Tô Tuyết Vy, cô sướng thật đấy, nhiều người xung quanh bảo vệ cô như vậy, mà tôi chỉ có thể trốn đông trốn tây.
Là cô hại chết con gái tôi!” Mạnh Tú Cầm như phát điên, nói.
Hại chết con gái bà ư?
Chẳng phải chuyện này tự bà ta chuốc lấy sao?
Bây giờ lại trách ngược lại cô, cô khinh bỉ nói: “Bà đừng có nhầm lẫn, chính bà đã hại chết con gái mình!”
Mạnh Tú Cầm như phát điên khi nghe được những lời này, mặc kệ tình thế xung quanh ra sao liền xông vào đánh Tô Tuyết Vy, mũi giày nhọn dẫm vào mu bàn chân Tô Tuyết Vy một cách tàn nhẫn.
Tô Tuyết Vy đau đớn, loạng choạng, ngã lăn xuống dốc, máu từ giữa hai chân cô chảy ra thành vũng.
Càng lúc càng có nhiều người vây quanh xem.
Mạnh Tú Cầm sợ bị bại lộ liền vội vàng rời khỏi hiện trường.
Rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa.
Tô Tuyết Vy thấy mình đang dần mất đi ý thức, không thể nhìn những thứ ở xa, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm dần.
Dường như đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một âm thanh mạnh mẽ bên tai mình, rồi cô bất tỉnh nhân sự, như thể cô đã rơi vào một hầm băng.
Khi Chu Hạo Thanh nghe được tin này, hoàn toàn mặc kệ công ty đang họp, lập tức chạy từ công ty nhà họ Chu tới bệnh viện.
Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, như không hề có ý định tắt.
Nhìn thấy Lục Đan Bạch đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Chu Hạo Thanh vô cớ nổi giận.
“Chuyện này là sao? Tôi đã nói đừng để cô ấy đi ra ngoài một mình cơ mà, cô để ngoài tai những gì tôi nói đúng không?"
Nhìn tình hình hiện tại như vậy, Chu Hạo Thanh vô thức lớn giọng, cũng vô thức nói những lời có chút quá đáng với Lục Đan Bạch.
Lục Đan Bạch nghe những lời này thì có chút buồn bực, nắm chặt tay nhìn anh