Hành lang trong bệnh viện vào đêm khuya vô cùng vắng lặng và yên tĩnh, ở đây bây giờ chỉ còn có Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch đang ngồi nói chuyện, giọng của họ cũng vô cùng nhỏ.
Lục Đan Bạch nghe được lời xin lỗi của Chu Hạo Thanh thì hết sức bất ngờ, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày lại được nghe lời xin lỗi của người đàn ông này, nhưng đây lại là sự thật.
Trong phút chốc, Lục Đan Bạch không biết phải làm sao, cô ấy đứng lên, hai bàn tay vò vò vạt áo, lại không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng ở một bên, dựa vào tường, đầu thì gục xuống, không nhìn Chu Hạo Thanh.
Chu Hạo Thanh biết việc này giống như đánh người ta một cái rồi lại cho người ta một viên kẹo vậy, nhưng mà chỉ cần có chuyện gì dính tới Tô Tuyết Vy thì anh ta không thể nào bình tĩnh được.
Anh ta cũng biết làm như vậy là không công bằng với Lục Đan Bạch, nhưng anh ta cũng có dã tâm của riêng mình, cũng vì công ty của anh, cũng vì Tô Tuyết Vy, cho nên anh ta lựa chọn để Lục Đan Bạch làm vật hy sinh.
Chuyện này vĩnh viễn sẽ là một cây gai luôn luôn đâm trong lòng anh ta, không có cách nào gỡ ra được, cho dù Lục Đan Bạch có tha thứ cho anh ta thì chính bản thân anh ta cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Chu Hạo Thanh im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng nói một câu: “Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi có hơi kích động, không thể khống chế được hành động của mình.
”
Lục Đan Bạch gật gật đầu tỏ ý cô ấy thừa biết, nhưng cô ấy vẫn không nói gì, cho dù có nhổ được cây gai đã đâm vào trong người ra được thì vẫn sẽ còn vết thương tồn tại.
Hơn nữa, chính bản thân cô ấy cũng không thể nào bỏ qua được việc đó, cô ấy biết rõ chuyện giữa hai người bọn họ không thể giải quyết được, hôn ước hôn nhân giữa bọn họ cũng là một sự cản trở, là sự cản trở đối với cả hai người bọn họ.
Chu Hạo Thanh nhìn thấy cô ấy như vậy, lại nói: “Hôn ước giữa hai chúng ta, tạm thời đừng hủy bỏ, chuyện này không tốt đối với cả hai gia đình chúng ta, tôi… thôi bỏ đi, chuyện này, cô quyết định đi.
”
Chu Hạo Thanh nói tới đây thì cũng im lặng, không nói gì thêm, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lục Đan Bạch, dường như anh ta muốn xem xem thử có thể nhìn ra được điều gì từ trong đôi mắt của cô ấy hay không, nhưng mà anh ta lại chẳng thể nhìn ra được gì cả.
Anh ta muốn biết chuyện này đối với Lục Đan Bạch sẽ có ý nghĩa như thế nào, cô ấy vẫn sẽ giữ nguyên quyết định như lúc trước chứ?
Lục Đan Bạch nghe câu này của anh ta thì trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, bây giờ anh ta bảo cô ấy quyết định, không phải là vì bây giờ người có quyền quyết định chỉ có thể là cô ấy hay sao thôi chứ? Chu Hạo Thanh nghĩ hay lắm.
Khóe miệng của cô ấy giương lên một nụ cười khổ sở, giọng nói đầy bất đắc dĩ nói: “Tôi biết, tôi sẽ không từ hôn, ít nhất không phải là bây giờ.
”
Đợi chuyện này qua đi rồi, cô ấy nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước của hai người, hơn nữa nhất định sẽ cắt đứt mọi liên hệ với Chu Hạo Thanh, ngay cả công việc làm ăn của gia đình mình.
Sau này, nhà họ Lục là của riêng cô ấy, nhà họ Chu là của riêng anh ta, cả hai sẽ không còn liên quan gì tới nhau, từ nay về sau, cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ.
Chu Hạo Thanh nghe cô ấy nói như vậy cũng hiểu được, hành động lần này của anh ta đã làm cho cô ấy bị tổn thương quá nặng, nhưng mà bây giờ trái tim của anh ta không hề ở trên người của Lục Đan Bạch mà là ở trên người của người đang nằm trong phòng bệnh kia.
Việc hủy hôn chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi, chỉ là bây giờ chưa bàn tới thôi, cả hai người bọn họ, chả có ai sai cả, chỉ là vì không gặp nhau đúng lúc mà thôi.
Lục Đan Bạch ngẩng đầu, nở một nụ cười cay đắng, nói: “Tôi đi về trước đây, anh ở đây chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
”
Cô ấy nói xong liền định quay người rời đi, nhưng không ngờ tới Chu Hạo Thanh lại nắm tay cô ấy giữ lại: “Cô ở lại đây đi, cô ấy rất thích cô.
”
Không khí giữa hai người đột nhiên bị dừng lại một chút, cả hai đều không nói gì, một lúc sau, Lục Đan Bạch mới mở miệng: “Tôi biết rồi, anh thả tay ra đi.
”
Lục Đan Bạch sao có thể không hiểu được ý của anh ta là gì cơ chứ, đến cho cùng, cô ấy cũng chỉ là một kẻ thay thế của Tô Tuyết Vy mà thôi, thậm chí cũng không bằng một kẻ thay thế nữa ấy chứ.
Cô ấy cười tự khinh thường bản thân mình, nhưng vẫn bước vào trong phòng bệnh, cô ấy yên lặng ngồi