Sau khi Thịnh Vân Hạo rời khỏi phòng ăn thì cũng không có đi về văn phòng mà đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới đất.
Ngồi trong xe, ý thức của anh mới dần dần tỉnh táo lại, bây giờ anh biết mình đang ngồi ở trong xe, vừa rồi trong đầu anh đều là Tô Tuyết Vy, cho nên mới dẫn tới việc anh đi thẳng tới chỗ này.
Anh thấy có hơi đau đầu nên nhéo nhéo mi tâm mình một chút, anh biết mình làm như vậy là không đúng nhưng anh không khống chế được bản thân mình, luôn luôn không nhịn được việc cứ suy nghĩ về Tô Tuyết Vy.
Hôm nay anh biết mình rất kỳ lạ, hơn nữa lại luôn nghĩ tới Tô Tuyết Vy, anh đã cố gắng tự nhủ với mình là Tô Tuyết Vy là kẻ thù của mình, mình không được tha thứ cho cô.
Nhưng hôm nay khi nghe tin thiếu chút nữa cô đã sinh non, cả người anh cảm thấy như sụp đổ, thậm chí so với lúc biết cô gạt mình còn khổ sở nhiều hơn.
Anh có hơi bực bội mà dùng sức đánh vào tay lái, trong mắt Thịnh Vân Hạo đều là lửa giận, anh tự mình nổi giận cũng chỉ có anh mới hiểu rõ vì sao mình lại phải biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Những lời nói kia của Chu Hạo Thanh vẫn còn văng vẳn bên tai của anh, bây giờ anh cảm thấy cả người mình như đi vào hầm băng, không thể động đậy được chút nào.
Nếu như chuyện Tô Tuyết Vy thiếu chút nữa là sinh non mà do Trình Vũ Thanh làm ra, vậy anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chính mình.
Cuối cùng, Thịnh Vân Hạo đã lái xe rời khỏi bãi đổ xe, xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện, anh muốn biết tất cả về cô, cuối cùng là ai sai.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Sắc mặt của Tô Tuyết Vy trắng bệch giống như là bôi một lớp phấn trắng, ai cũng không nghĩ tới đây là người vừa mới cãi lộn xong với Mạnh Tú Cầm.
Chu Hạo Thanh hơi đau lòng mà nhìn cô, bên trong miệng không nói gì, những lời của Mạnh Tú Cầm nói không chừng đã kích thích tới cô, chuyện này thật sự không thể nói thành lời mà.
Lục Đan Bạch núp ở trên ghế, bên trong đôi mắt đều mà mơ hồ, ngơ ngác nhìn trên mặt đất, mọi chuyện vừa xảy ra, cô ta biết rõ vô cùng, dù sao cô ta vẫn là người chứng kiến việc này.
Tô Tuyết Vy mang theo cây ô xi, chỉ thấy cô từng ngụm từng ngụm hít thở, vừa rồi Mạnh Tú Cầm đưa đồ cho cô khiến cô có hơi phiền lòng.
Vốn dĩ cô cho rằng những người này còn có chút lương tâm, với việc nhiều năm sống chung như vậy, Mạnh Tú Cầm sẽ không hạ độc thủ với cô, nhưng chỉ là cô đã quá ngây thơ rồi.
Mọi chuyện cũng không chỉ đơn giản như vậy, tất cả đều chỉ do cô nghĩ quá đơn giản thôi, nếu như cô thật sự không nghĩ qua lời nói như vậy thì có lẽ cô đã không vì nó mà xém mất mạng.
Đưa tay sờ lên bụng của mình, cô nhất định phải giữ đứa bé này sống, cho dù có xảy ra cái gì thì chuyện này mãi mãi cũng không thay đổi được.
Hai người nhìn động tác của cô, trong lòng đều có hơi áy náy, qua nửa ngày, Lục Đan Bạch mới mở miệng: “Tôi xin lỗi cô, Tuyết Vy à, cô trách tôi thì tốt rồi.
"
Tô Tuyết Vy thấy có hơi lạ nhìn qua chỗ cô ấy, giọng điệu truyền ra cách bình ô xi, nên khá mơ hồ: “Tại sao tôi phải trách cô chứ?"
"Là tôi để cô một mình ra ngoài, nếu như tôi không để cô ra ngoài một mình, có lẽ cô cũng sẽ không thành dáng vẻ như ngày hôm nay, cho nên, tất cả đều là lỗi của tôi.
" Lục Đan Bạch cúi đầu xuống nhỏ nhẹ nói.
Chu Hạo Thanh ngạc nhiên nhìn qua Lục Đan Bạch, anh ta biết cái người này tuyệt đối không phải là kiểu người chịu nhận thua, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ cúi đầu trước mặt Tô Tuyết Vy, nguyên nhân bên trong đó anh ta thật sự không rõ.
Tô Tuyết Vy đưa tay ra nắm chặt lấy tay cô ấy, khóe mắt mang theo ý cười nhìn vào cô ấy rồi nói: “Đồ ngốc này, tôi chưa từng trách cô, những chuyện xảy ra đều đã được định sẵn, chỉ là phải nhìn xem khi nào nó xảy ra thôi.
"
Nghe Tô Tuyết Vy an ủi mình, ngay lập tức Lục Đan Bạch cảm thấy mình có lòng tin hơn, đồng thời cũng mỉm cười nhìn lại cô giống như là hồi báo lại.
Chu Hạo Thanh biết khoảng thời gian vui vẻ này sẽ không duy trì được bao lâu nên nói: “Tuyết Vy, em biết là ai làm chứ?"
Tô Tuyết Vy che giấu gương mặt đang tươi cười, ngược lại treo lên khóe miệng nụ gượng hà khắc, nói: “Đương nhiên tôi biết