Trời bắt đầu hửng sáng, Tô Tuyết Vy thức trắng đêm, giọng nói trong tai nghe không ngừng vang lên, nhưng cô không thể nghe tiếp nữa, nếu bị phát hiện sẽ hoàn toàn bại lộ.
Kế hoạch của cô không thể liên luỵ đến bất kỳ ai đã từng giúp cô, cô muốn tự tay mình cởi bỏ mặt nạ của Trình Vũ Thanh, từ từ đặt tai nghe xuống như thể bản thân cô vẫn đang say giấc ngủ.
Không lâu sau khi cô nằm xuống, Lục Đan Bạch chậm rãi đứng dậy, nhìn Tô Tuyết Vy với vẻ mặt phức tạp, cô biết cô ấy đang làm gì, chỉ có điều cô không có quyền xen vào chuyện của người khác.
Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng đã ngập tràn, Tô Tuyết Vy mở mắt ra, Tô Thần Vũ trong tay vẫn còn đang ngủ, không ai có thể quấy rầy bọn họ, tất cả mọi chuyện không thể nói cho người khác biết.
Ánh mặt trời từ từ chiếu vào giường bệnh qua ô cửa sổ tạo thành những tia sáng đẹp đẽ.
Tô Tuyết Vy chậm rãi ngồi dậy, cô biết bản thân mình bây giờ nên làm gì, từ từ thu dọn đạc đi, hôm nay sau khi xuất viện, cô có thể theo dõi những người này tốt hơn.
Cô phải đích thân đưa những người này vào tù, để cho họ biết thế nào là trừng phạt, hai mươi năm trước rõ ràng mỗi người bọn họ đều tham gia, Trình Vũ Thanh đã biết sự thật nhưng vẫn hợp tác với Mạnh Tú Cầm, thật là khiến người khác tức giận sôi trào mà!
Tại sao đến bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn tin tưởng cô ta, cô không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu, thậm chí nói không biết liệu Thịnh Vân Hạo rốt cuộc có phải là kẻ ngốc hay không vậy.
Cô một mình ở đây vì chuyện của anh mà lo lắng, Thịnh Vân Hạo hận cô, hận cô đến tận xương tủy, hoàn toàn không có một chút ý tha thứ cho cô.
Lục Đan Bạch đứng dậy đi tới, vỗ vỗ vai cô, nói nhỏ: “Sao cô dậy sớm vậy? Ngủ không ngon sao?"
“Không, tôi muốn nhanh chóng trở về nhà.
” Tô Tuyết Vy lắc đầu, bây giờ cô chỉ muốn sớm trở về, sau đó nắm trong tay chứng cứ, rồi tống hết bọn họ vào tù.
Lục Đan Bạch gật đầu, hai người đang từ từ thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, không có một tiếng nói chuyện, tràn ngập trong đầu Tô Tuyết Vy đều là đoạn hội thoại như những chứng cứ xác thực kia.
Lục Đan Bạch nắm cổ tay cô, cười nói: “Tuyết Vy, cô có phải quá mệt không? Tôi luôn cảm thấy gần đây cô có gì đó không ổn.
"
Nghe những lời này, Tô Tuyết Vy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nở nụ cười: “Tôi không sao, chỉ là những chuyện gần đây khiến tôi bất ngờ không kịp đề phòng.
"
Lục Đan Bạch gật đầu tỏ ý mình đã biết, sau đó nói: “Cô đó, đừng nghĩ nhiều như vậy, nên làm cái gì thì làm như thế, cho dù Thịnh Vân Hạo vì chuyện đó mà hận cô, cô cũng đừng để trong lòng.
"
"Cô vẫn còn Thần Vũ và bé con chưa ra đời, tôi thực sự hy vọng cô có thể vui lên, đừng nghĩ đến Thịnh Vân Hạo, cô rời khỏi anh ấy rồi, ngày tháng vẫn sẽ trôi qua.
”
Tô Tuyết Vy im lặng lắng nghe không lên tiếng, cô biết tình hình của mình lúc này rất khiến người khác lo ngại, Lục Đan Bạch cho rằng cô vẫn không thể thoát ra khỏi chuyện kia của Thịnh Vân Hạo.
Từ từ đưa tay lên vuốt má cô, đó là nơi mà Thịnh Vân Hạo đã hai lần đánh cô, cho dù bây giờ cơn đau đã biến mất, nhưng cảm giác đó vẫn luôn hằn sâu trong trái tim, nó sẽ mãi mãi không bao giờ nguôi ngoai được.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, còn có tiếng người nói chuyện: “Xin chào, tôi tới kiểm tra phòng bệnh.
"
Mỗi ngày bác sĩ đều sẽ tiến hành các vòng kiểm tra, Tô Tuyết Vy mở cửa, nói: “Vất vả cho anh rồi, vào đi.
”
Chu Hạo Thanh nhìn về phía cửa bệnh viện, trong lòng thật sự không biết nên đối mặt với Lục Đan Bạch như thế nào, ngày hôm qua hai người đã cãi nhau, nhưng vì Tô Tuyết Vy, anh nhất định phải vào.
Nhìn cánh cửa phòng bệnh mở rộng, mặc dù có chút kỳ lạ nhưng anh cũng không hỏi nhiều mà đi vào nhìn, bên trong đang tiến hành kiểm tra, vừa bước thêm bước nữa thì đã bị Lục Đan Bạch đẩy ra ngoài, sau đso lập tức dùng hai tay bịt mắt kéo anh ra khỏi phòng bệnh.
Tô Tuyết Vy đang