Ánh đèn dần trở lại sân khấu, phản chiếu bóng của Chu Hạo Thanh mà không phải Lục Đan Bạch, mọi người đã bắt đầu bàn tán.
Tô Tuyết Vy có chút lo lắng đi tới phòng thay quần áo, đẩy cửa ra và gọi:"Đan Bạch, cô có ở bên trong đó không?"
Phòng thay đồ trống không, ghế và đồ đạc đều bị lật sang một bên, điện thoại thì rơi xuống đất.
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Chu Hạo Thanh ở trên sân khấu chỉ cảm thấy có chuyện không ổn, anh ta vội vàng nhảy xuống sân khấu tìm người.
Lúc này cả khách sạn lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.
Người dẫn chương trình không ngừng xoa dịu cảm xúc của mọi người trên sân khấu, Lục Chính Vĩ cau mày nhìn tất cả những điều này, Long Duệ Ân ở bên cũng có chút lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Tô Tuyết Vy cầm điện thoại rời khỏi phòng thay đồ ngay lập tức, chắc hẳn cô ấy vẫn đang ở trong khách sạn, không thể biến mất ngay được, trừ khi có người cố tình làm như vậy.
Vừa mới xoay người đi ra ngoài liền đụng phải Chu Hạo Thanh vội vàng đi tới, hai người nhìn nhau, Chu Hạo Thanh thấp giọng hỏi:"Tuyết Vy, có chuyện gì sao?"
Tô Tuyết Vy đưa Chu Hạo Thanh tới một con hẻm nhỏ, lấy điện thoại di động trong tay ra nói:"Lúc tôi đi vào phòng thay quần áo tìm thấy điện thoại di động của cô ấy, nhưng người thì đã biến mất."
Điện thoại là điện thoại của Lục Đan Bạch, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu? Anh ta cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ viển vông trong đầu.
"Đừng lo, tôi sẽ tìm.
Chắc cô ấy đang ở trong khách sạn này thôi, chưa thể đi xa được.”
Tô Tuyết Vy nhanh chóng đi tìm ở nơi khác, chắc hẳn cô ấy chưa thể đi xa được trừ khi có người khác đưa cô ấy đi.
Mới vừa đi đến góc cầu thang thì cô liền đụng phải một người, Tô Tuyết Vy ôm trán liếc mắt nhìn người trước mặt, có chút cảm khái nhưng sau đó trên mặt lại hiện ra vẻ ngạc nhiên..
Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Tuyết Vy trước mặt, trên mặt cũng có chút kinh ngạc, người mà anh không tìm được đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt.
Hai người im lặng nhìn nhau, Tô Tuyết Vy cảm thấy cả người run lên, hơi cụp mắt xuống, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đang trói trên tay Thịnh Vân Hạo, cô giật mình vội hỏi: "Tay anh bị làm sao thế?"
Khi Tô Tuyết Vy có phản ứng lại thì cô đã hoảng sợ đưa tay lên che miệng mình lại, Thịnh Vân Hạo nhìn thấy hành động của cô cùng với những lời cô vừa hỏi anh thì trong lòng không khỏi có tia xúc động.
"Tôi không sao."
Tô Tuyết Vy nghe anh nói vậy thì biết anh không muốn nói nhiều với mình, dù sao cũng không phải là cô bị thương, vì vậy cô cảm thấy có chút can đảm và sờ sờ vào tay anh rồi nói: "Để tôi xem xem có nghiêm trọng không?"
Thịnh Vân Hạo nhìn xuống thấy Tô Tuyết Vy đang chữa trị vết thương cho mình, anh biết mình không nên làm như vậy nhưng anh không thể ngăn cản lại được, Tô Tuyết Vy hiền lành và tốt bụng, anh chưa từng thấy được gặp qua một người như vậy.
Khi Tô Tuyết Vy tháo băng ra, vết sẹo trên cánh tay của Thịnh Vân Hạo đã khiến cô vô cùng sững sờ.
Điều này là để tránh tác dụng của thuốc hành hạ anh.
Trước khi bác sĩ đến biệt thự, anh đã liên tục dùng mảnh thủy tinh đâm vào người để có thể giữ cho mình tỉnh táo nhất.
"Tại sao? Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy?" Tô Tuyết Vy có chút kinh hãi, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên từ lối vào khách sạn.
Tô Tuyết Vy sửng sốt, chẳng lẽ là nhóm người mà Trì Linh Ngọc tìm tới ư? Những người này có chuyện gì vậy, tại sao họ lại đi vào mà không đợi tín hiệu?
Thịnh Vân Hạo nhanh chóng kéo Tô Tuyết Vy vào