Toàn bộ nhà hàng chật kín người, mọi người ai nấy đều im lặng không nói tiếng nào, hôm nay là tiệc đính hôn của nhà Chu và họ Lục nhưng lại xảy ra chuyện không may này.
Tô Tuyết Vy nhìn Trình Vũ Thanh trước mặt cùng Mạnh Tú Cầm vừa mới từ trên lầu đi xuống, không khỏi khịt mũi nói: "Trình Vũ Thanh, cô có biết tại sao anh ấy lại không yêu cô không? Bởi vì cô thực sự vô cùng độc ác, chẳng ai có thể động lòng nổi đâu.”
Trình Vũ Thanh đẩy người cầm súng ra, lao thẳng tới chỗ Tô Tuyết Vy, vươn tay túm lấy cổ áo Tô Tuyết Vy hung hăng nói: "Tô Tuyết Vy! Cô đừng có mà kiêu ngạo! Anh ấy bây giờ là người của tôi!"
"A, cô thực sự chắc chắn anh ấy là người của cô ư?" Vừa nói cô vừa giơ tay sờ lên trên mặt Trình Vũ Thanh.
Long Duệ Ân siết chặt tay Lục Đan Bạch, nhìn cảnh tượng trên sân khấu, trong lòng không khỏi run lên từng hồi.
Bà ta sợ Tô Tuyết Vy có chuyện gì nên đành phải thầm cầu nguyện.
Mạnh Tú Cầm dường như nhìn ra được ý đồ của Tô Tuyết Vy, vội vàng nhắc nhở: "Trình Vũ Thanh! Bình tĩnh."
Nghe thấy giọng nói của Mạnh Tú Cầm, đã quá muộn để Trình Vũ Thanh buông ra.
Tô Tuyết Vy quay người lại khóa chặt Trình Vũ Thanh trong tay, cầm một con dao găm trên tay rồi kề vào cổ Trình Vũ Thanh, nhìn Mạnh Tú Cầm và nhóm người của bà ta nói:
"Thả những người bên dưới ra, tôi đã ở đây rồi, không liên quan gì đến bọn họ nữa."
Trình Vũ Thanh nắm lấy cánh tay của Tô Tuyết Vy và nói một cách khó khăn: "Cô mơ đi! Hôm nay nhất định sẽ có người phải chết!"
Mạnh Tú Cầm đứng yên không dám manh động vì sợ Tô Tuyết Vy sẽ sẩy tay giết chết Trình Vũ Thanh.
Đám người bên dưới thở dài một hơi, có người không phản ứng kịp cứ đứng như trời trồng ở đó.
Tô Tuyết Vy ép lấy Trình Vũ Thanh, từng bước đi tới chỗ người đàn ông cầm súng nói: "Nếu anh để mọi người đi thì tôi sẽ để cô ta đi."
Mạnh Tú Cầm tiến lên ngăn cản động tác của người đàn ông, hung hăng nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Đồ khốn kiếp! Cô không thể cứ như vậy mà sống sót! Dù sao chuyện hôm nay cũng đã bị bại lộ, chúng ta cùng chết đi!"
Nghe Mạnh Tú Cầm nói, Tô Tuyết Vy chỉ thấy buồn cười, lúc đầu người này nhận cô làm con gái nuôi, còn yêu cầu cô lấy lòng Thịnh Vân Hạo cho Tô Minh Nguyệt, bây giờ sự tình lại như thế nào? Cô thực sự cảm thấy vô cùng hài hước.
"Mạnh Tú Cầm, khi bà nhận nuôi tôi, bà nên biết sẽ có ngày hôm nay.
Đối với bà và Tô Minh Nguyệt, tôi chưa bao giờ được xem là một con người"
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, chỉ nghe Tô Tuyết Vy nhẹ giọng nói.
Tô Tuyết Vy nhìn Mạnh Tú Cầm, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng, sau đó nói: "Rốt cuộc bà vẫn là tự tay giết chết con gái của mình."
Câu này vừa nói ra, mọi người bắt đầu bàn tán.
Mạnh Tú Cầm hung ác nói: "Câm miệng! Cô không có tư cách nói chuyện với tôi!"
Trình Vũ Thanh còn đang giãy dụa, Tô Tuyết Vy nhìn thời gian trên tường nói: "Vậy là quá đủ rồi.
Bà đúng thật là đạo đức giả, Trình Vũ Thanh quả nhiên là cùng một giuộc với bà.
Làm thế nào mà cô ta có thể đem mẹ nuôi của mình giam vào trong tù chứ?"
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, Tô Tuyết Vy-người vừa mới trở thành nạn nhân nay đã trở thành thủ lĩnh của cuộc chiến và cô cũng đã kể ra rất nhiều sự thật đáng ngạc nhiên.
“Câm miệng!” Trình Vũ Thanh bắt đầu tức giận kêu lên, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Tại sao? Bà không dám nói ra những điều xấu xa bà từng làm ư? Bà sợ mọi người sẽ nhìn ra bộ mặt thật của bà đúng không?" Tô Tuyết Vy nói từng chữ.
Lúc này Tô Tuyết Vy giống như một con quỷ nói ra tất cả những điều mà mọi người sợ nhất, nhướng mắt nhìn Mạnh Tú Cầm rồi nói.
"Mạnh Tú Cầm, tôi biết bà đang sợ cái gì.
Ngày đó ông nội đã tới tìm tôi, chỉ