Cảnh sát thẩm vấn nói xong, tất cả mọi người đều chìm vào yên lặng, lựa chọn này thật sự rất để quyết định.
Lục Chính Vĩ do dự rồi nói: "Tôi sẽ hỏi Trình Vũ Thanh trước.
Người phụ nữ này gần như đã phá hỏng mọi thứ mà tôi sắp xếp rồi."
Tô Xa Bình không nhúc nhích, ông ấy chỉ muốn cùng Mạnh Tú Cầm nói rõ, nếu những lý do Mạnh Tú Cầm đưa ra không được thuyết phục thì nhất định ông ấy sẽ không để Mạnh Tú Cầm sống trong tù.
Lúc Lục Chính Vĩ bước vào phòng thẩm vấn nhìn Trình Vũ Thanh trước mặt, chỉ cảm thấy một ánh mắt vô cùng châm chọc, người phụ nữ kia nhìn ông ta bằng một biểu cảm không hề có ý ăn năn.
“Trình Vũ Thanh, cô có ích lợi gì khi phá hỏng tiệc đính hôn của nhà họ Chu và họ Lục chúng tôi chứ? Sao cô lại làm chuyện này?” Lục Chính Vĩ hai tay chống bàn nhìn cô ta.
Trình Vũ Thanh thờ ơ, trên mặt không có chút ăn năn nào, khẽ nhếch môi cười rồi nói:
"Chuyện tôi muốn làm không liên quan gì đến ông? Tôi không quan tâm đến việc đính hôn của nhà họ Chu và họ Lục.
Tôi chỉ muốn giết người này, vậy thôi."
Trình Vũ Thanh vô cảm ngồi trên ghế, cho dù hai tay đang bị còng thì sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, Lục Chính Vĩ không sợ hãi nhưng cảm thấy đã lâu không gặp một người không biết xấu hổ như vậy.
"Trình Vũ Thanh, cô không nói cũng không sao.
Tô Tuyết Vy đang ở ngoài cửa, nếu cô muốn báo thù thì tôi có thể để cho cô ra ngoài.
Nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu được bản chất con người là như thế nào."
Những gì xảy ra vừa rồi vẫn còn đang luẩn quẩn trong đầu Lục Chính Vĩ, tiếng súng và khoảnh khắc bóng đèn vụt tắt khiến ông ta không thể nào quên.
Trình Vũ Thanh nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ hoe nhìn ông ta rồi hừ lạnh nói: "Các người đừng đi quá xa, hôm nay tôi không muốn liên lụy đến tất cả các người! Có trách thì trách con gái của ông đi."
Lục Chính Vĩ rất ngạc nhiên khi nghe Trình Vũ Thanh nói tên của Lục Đan Bạch, ông ta không bao giờ nghĩ rằng chuyện này sẽ liên quan đến con gái mình liền hỏi một cách tức giận: "Cô nói cái gì?”
Nói rồi đang định lao về phía trước thì Long Duệ Ân đã nhanh chóng ngăn Lục Chính Vĩ lại.
Bà ta nhìn chằm chằm vào Trình Vũ Thanh, cũng đã từng nghe nói qua người này, hai mươi năm trước khi điều tra sự tình cũng đã từng nghe nói qua!
Người phụ nữ này đã bị kẻ thù bắt đi từ khi còn nhỏ, những gì bọn chúng đối xử với cô ta không phải là những thứ người bình thường có thể chịu được, bây giờ xảy ra chuyện này hoàn toàn khơi dậy nỗi hận trong lòng cô ta!
"Trình Vũ Thanh, tôi biết cô nhưng tốt hơn hết là cô nên từ bỏ.
Tôi biết mọi thứ về cô, bao gồm cả những gì cô phải chịu đựng khi ở nước ngoài.
Tôi cũng biết lý do tại sao lần này cô trở về Việt Nam."
Trình Vũ Thanh có chút phản ứng lại khi nghe Long Duệ Ân nói, cô ta nhướng mày nhìn, khóe miệng nở nụ cười lạnh nói: "Thật sao? Bà biết thì cứ nói cho tôi nghe thử xem nào."
Cô ta sẽ không bao giờ tin những người này sẽ biết chuyện xảy ra năm đó và những gì cô ta phải chịu đựng, những người này sẽ không bao giờ biết, cho dù những người này biết chuyện ghê tởm như vậy thì họ cũng sẽ không nói ra.
Cô ta hạ quyết tâm, tiếp tục kiên định nhìn bọn họ bằng vẻ mặt lãnh đạm, thái độ giống như bà biết thì bà cứ nói cho tôi nghe xem.
Long Duệ Ân không đành lòng nói ra, chuyện như vậy chắc chắn sẽ rạch ra vết sẹo của Trình Vũ Thanh một lần nữa.
Nhưng bà ta biết nếu mình không nói ra, Trình Vũ Thanh sẽ tiếp tục như vậy, phải mất một lúc sau bà ta mới lên tiếng:
“Không phải bị ngược đãi, cô có chắc muốn tôi nói ra để tất cả bọn họ nghe thấy không?” Long Duệ Ân nhìn cô ta rồi nói ra ẩn ý của sự thật.
Trình Vũ Thanh kinh ngạc nhìn bà ta, cắn chặt môi