Tô Tuyết Vy chịu đựng nỗi đau trong lòng, tiếp tục nghe Mạnh Tú Cầm nói.
Cô biết chỉ sau khi nghe xong cô mới biết được tất cả sự thật.
Mạnh Tú Cầm giễu cợt nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, đôi môi lại lần lượt thốt ra những lời đau lòng đó:
"Vậy thì hãy nghe cho rõ đây.
Chính Từ Hiểu Uyên là người đã kéo chúng tôi lại với nhau.
Lúc đầu tôi không muốn điều đó nhưng chính bà ta đã níu kéo tôi."
"Tôi không phải là người duy nhất liên quan đến vụ việc này mà còn có bacủa cô là Tô Tranh Hữu, chủ tịch tập đoàn Minh Hải-Lâm Gia Thần, bản thân Từ Hiểu Uyên và nhiều người mà tôi không biết đều tham gia vào tội ác đẫm máu này."
Viên cảnh sát nhìn bà ta nói rồi ghi lại điều gì đó vào một cuốn sổ: "Nếu những người này đứng trước mặt bà, bà vẫn có thể nhận ra họ chứ?"
“Cho dù biến thành tro tàn tôi cũng có thể nhận ra!” Mạnh Tú Cầm nghiến răng nghiến lợi.
Những chuyện xảy ra khi đó đều là do bà ta vô ý sai lầm mà tự đẩy mình ra trước sóng gió, nếu có thể quay lại thì bà ta thà chết một mình còn hơn gả cho nhà họ Tô với thân phận giả tạo ấy.
Tô Xa Bình nhìn Mạnh Tú Cầm trước mặt, trong lòng chợt nảy sinh một tia thương cảm, người phụ nữ này khi mới đến nhà họ Tô đã siêng năng chăm chỉ, đôi mắt lúc nào cũng lanh lợi sáng ngời.
Những người ở nhà họ Tô rất thích bà ta.
Giờ điều này bại lộ ra thì bà ta sẽ phải sống trong sự ghẻ lạnh.
Viên cảnh sát ném bút, gõ bàn ho khan vài cái rồi nói: "Nói cho tôi biết cụ thể tình hình lúc đó.
Bà vào bằng cách nào, kể cả việc bà đi ra ngoài như thế nào cũng phải kể rõ ra."
Sau đó quay sang viên cảnh sát ở cửa nói: "Đi, bắt ngay Lâm Gia Thần tới đây!"
"Vâng."
Tô Tuyết Vy cảm thấy có chút mệt mỏi, không hiểu sao lúc đó cô lại sợ hãi nhưng không dám nói chuyện này, nếu như hồi đó nói thì hiện tại sẽ không tồi tệ tới mức này.
“Bà nói hồi đó mình sợ hãi, vậy tại sao không gọi cảnh sát? Nếu bà gọi cảnh sát, bây giờ sẽ không có nhiều chuyện như vậy, đúng không?” Tô Tuyết Vy nhìn Mạnh Tú Cầm hỏi.
Mạnh Tú Cầm chỉ thấy hơi buồn cười.
Tô Tuyết Vy đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể từ tốn giải thích: “Tôi không nghĩ đến bởi nếu tôi gọi cảnh sát thì danh tính của tôi, công việc của tôi, tất cả đều sẽ bị đảo lộn.
Tôi sẽ không còn cơ hội được ở nhà họ Tô nữa! "
Tô Tuyết Vy hiểu ý Mạnh Tú Cầm, cảnh sát ở bên cạnh đột nhiên gõ bàn, chỉ vào Tô Tuyết Vy nói: "Không nói chuyện, bà nói tiếp đi."
Mạnh Tú Cầm bắt đầu thì thào: "Thân phận của tôi là giả, tôi không phải con gái nhà họ Mạnh, tôi chỉ là một người bình thường, và cái gọi là quyền quý chỉ là do tôi tạo ra mà thôi."
"Hồi đó gia đình tôi nợ cờ bạc rất lớn, đến tôi làm bao nhiêu cũng không kham nổi.
Tôi phải tìm người giả mạo bản thông tin để có thể kết hôn thành công vào nhà họ Tô, rồi xóa hết hồ sơ trong quá khứ của tôi."
"Tôi cứ nghĩ đây là khởi đầu cho một ngày tốt lành của mình, nhưng không ngờ lại là một khởi đầu tuyệt vọng.
Mới vào cửa được mấy tháng, Từ Hiểu Uyên đã tới cửa tìm tôi.
Tôi thật ngốc."
Mọi người đang chăm chú lắng nghe từng lời Mạnh Tú Cầm nói thì Trình Thiên Na ở ngoài cửa sổ đã biến mất, vừa rồi Trình Vũ Thanh được bế ra bệnh viện.
Trình Thiên Na không ngừng tự an ủi trong lòng, bà ta tin rằng Trình Vũ Thanh sẽ không sao nhưng sau khi suy nghĩ lại thấy không yên tâm vẫn bắt taxi đi theo.
Bà ta biết mình làm vậy là sai nhưng vẫn muốn cô ta được sống sót an toàn.
Trình Vũ Thanh dù sao cũng là do bà ta nhận nuôi, cô ta ghét bỏ Trình Thiên Na cũng không sao, bà ta sẵn sàng chịu đựng nỗi đau đớn này.
Nhìn thấy xe cấp cứu phía trước quay đầu rẽ vào con hẻm, Trình Thiên Na bám sát theo sau.
Sau vài lần rẽ, cuối cùng xe cấp cứu cũng đến nơi.
.
Truyện Quân Sự
Khi Trình Thiên Na xuống xe liền nhìn thấy dòng chữ Bệnh viện Tâm thần