Tô Tuyết Vy đang ngồi trong xe của Thịnh Vân Hạo mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, người bạn cũ của cô hiện đã cắt đứt mọi quan hệ với cô.
Cô có thể làm gì để cứu vãn chuyện tồi tệ này chứ?
Thịnh Vân Hạo nhìn cô rất đau khổ, đưa ngón tay chạm vào cánh tay lạnh giá của cô, cơn mưa nặng hạt vừa rồi như muốn đóng băng cả người cô, có chút lạnh đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau Tô Tuyết Vy mới hờ hững mở miệng, có chút ngữ khí ảm đạm nhìn chằm chằm Thịnh Vân Hạo nói: "Tôi phải làm sao? Thịnh Vân Hạo, nếu cô ấy không tha thứ cho tôi, tôi phải làm sao?"
Thịnh Vân Hạo đau khổ nhìn cô, không biết nên an ủi cô như thế nào, Lâm Tịch Tuyết có thể nói là trụ cột của Tô Tuyết Vy, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Lâm Tịch Tuyết tin tưởng cô vô điều kiện.
Bây giờ thay đổi như vậy, không ai có thể chấp nhận được sự ra đi đột ngột của người bạn cũ, quan hệ đang yên ổn cũng nhanh chóng tan vỡ.
Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy tim mình đau nhói mỗi khi nhớ lại.
Cô tuyệt đối không thể ngồi yên như thế này, cho dù Lâm Tịch Tuyết không tha thứ cho cô, cô vẫn phải giúp Lâm Tịch Tuyết.
Hiện tại đã trải qua nhiều biến động như vậy, cảnh sát nhất định sẽ đến niêm phong tập đoàn Minh Hải.
"Thịnh Vân Hạo, anh có thể… Tôi biết đề nghị điều này với anh là rất xấu hổ nhưng vẫn muốn anh chiếu cố cho cậu ấy.
Nếu được như vậy từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai nữa."
Tô Tuyết Vy nói yêu cầu cuối cùng của mình, anh mắt nhìn Thịnh Vân Hạo có chút khẩn cầu, bởi vì chỉ Thịnh Vân Hạo mới có thể giúp cô ấy làm việc này.
Thịnh Vân Hạo nhìn cô nói những lời này với vẻ mặt ngạc nhiên.
Hóa ra hai người không có duyên nợ với nhau, anh không thể xác định cô từ bỏ hạnh phúc của bản thân vì Lâm Tịch Tuyết hay cô không thể buông bỏ chuyện đã xảy ra 20 năm trước.
"Tô Tuyết Vy, em thật sự muốn nói nghiêm túc với tôi về chuyện này sao? Em làm tôi hiểu rằng mối quan hệ giữa em và Lâm Tịch Tuyết còn quan trọng hơn cả mối quan hệ giữa em với tôi."
Tô Tuyết Vy sững sờ nhìn Thịnh Vân Hạo, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được câu nói này lại phát ra từ trong miệng Thịnh Vân Hạo, nghe anh nói giống như quan hệ giữa bọn họ là kẻ thù vậy.
Thịnh Vân Hạo chỉ cảm thấy đau lòng, khi Tô Tuyết Vy nói không còn nợ nhau, anh mới đột nhiên cảm thấy mình sẽ mất cô mãi mãi, anh nhất định không muốn mất cô.
"Mối quan hệ giữa chúng ta, tôi nghĩ là anh vẫn chưa hề quên được.
Anh không thể tha thứ cho tôi, cũng không thể buông bỏ những chuyện cũ đó.
Hai chúng ta không bao giờ có thể ở bên nhau." Lời nói của Tô Tuyết Vy ngay lập tức phá vỡ mọi phòng tuyến tâm lý của Thịnh Vân Hạo.
Bàn tay đang sấy tóc của Thịnh Vân Hạo dừng lại trên không trung ngay lập tức, không có thêm bất kỳ cử động nào.
Anh biết rằng khi Tô Tuyết Vy nói điều này có nghĩa là cô đã nhìn thấu đáo vấn đề.
Không có cách nào để hai người quay ngược thời gian, ngay cả khi sự cố này không xảy ra, mối quan hệ giữa hai người đã trở thành một khoảng cách không thể xóa nhòa.
Cho dù muốn xuyên cũng không được, bởi vì cô không đủ tư cách.
Cô là con gái của một kẻ sát nhân thì làm sao có đủ thân phận để ở bên anh chứ
Xuất thân luôn là điều khiến người ta để ý, trong hôn nhân cũng vậy.
Hai người xuất thân ở hai thế giới khác nhau thì làm sao có thể ở bên nhau chứ đừng nói đến chuyện cùng nhau chăm sóc một đứa trẻ.
Nghĩ đến gương mặt thanh tú của Tô Thần Vũ và dáng vẻ thằng bé lúc ốm đau, trái tim Tô Tuyết Vy chợt co quắp lại.
Hiện tại cô không đòi hỏi thêm nữa, chỉ muốn Tô Thần Vũ bình an vô sự.
"Thịnh Vân Hạo, anh nên hiểu rằng xuất thân của hai chúng ta đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không có điểm chung nào có thể liên kết.
Ngay cả khi không có mối hận này, tôi và anh cũng hoàn toàn khác biệt."
Khi Tô Tuyết Vy nói ra lời này, cả người như ở trong hầm băng.
Cô không cam lòng nhưng cũng không biết phải làm sao