Ngoài cửa sổ, tiếng sét lần lượt vang lên, tiếng mưa rơi cũng dần lớn hơn, Dương Lâm Tây nhìn cô bộ dạng này, kéo một cái mang cô đi tới phòng ngủ.
Tiện tay kéo ra tủ quần áo, cầm ra một bộ áo ngủ đặt ở trên tay Lâm Tịch Tuyết, đẩy cô tới trong phòng tắm, nói: "Đồ đều ở bên trong, con tắm trước đi, dì đi làm ít đồ ăn cho con.
"
Nói xong liền đóng lại phòng tắm, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, từ ôn nhu hiền thục trở thành lạnh nhạt đi tới cửa phòng Trình Vũ Thanh thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Lấy ra chuỗi chìa khoá từ trong túi để mở cửa phòng, nhìn vào ở khung cửa thấy hình dáng Trình Vũ Thanh thần khí lải nhải, đóng cửa lại đi vào nói:
"Làm sao? Đại vu sư thấy cái gì?"
Trình Vũ Thanh xoay người hung ác nhìn bà, nghe được sự giễu cợt trong giọng nói, hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy cái gì bà quản được sao.
!"
Dương Lâm Tây hai tay khoác lên trên bả vai cô, tiến tới bên tai cô sâu kín nói:
"Cô có phải hay không quên tôi là người bệnh tâm thần, những thứ này không phải là tôi dạy cho cô sao??"
Trình Vũ Thanh bị người đâm trúng chỗ đau, đúng là Dương Lâm Tây dạy cho cô những thứ này, hơn nữa từ nhỏ cô liền thường nghe thấy, để cho cô tin tưởng những thứ này là thật.
"Tôi không biết nên nói cô ngu hay là nói cô ngây thơ nữa, những thứ này nếu như có thể tin tưởng thì tôi đã sớm đem Trình Tú Anh sống lại.
"
Trình Vũ Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm bà, hai mắt cô có vẻ không tin, gầm nhẹ nói: "Bà cút đi!"
Dương Lâm Tây từ từ đứng thẳng người lên, vỗ tay một cái nói:
"Đừng quên ở đây là nhà tôi, cô nói chuyện phải chú ý cấp bậc, đến lúc đó đừng để mạng của mình mang vào.
"
Trước lúc xoay người rời đi thì bà còn nói thêm một câu:
"Trình Vũ Thanh, cô sớm muộn cũng phải đối mặt với thực tế, những thứ này đều là trò lừa bịp gạt người, cô đừng xem nó là thật, cô chính là người kế tiếp Từ Hiểu Uyên, cũng chính là người kế tiếp tôi.
"
Bỏ lại những lời này, Dương Lâm Tây liền đi ra khỏi phòng, thuận tiện đem cửa khóa trái.
Trình Vũ Thanh ở trong phòng nổi giận đùng đùng, đem lật mặt bàn cho rơi xuống đây, nhưng cô lại cố chịu đựng không kêu thành tiếng.
Nhìn bừa bãi trên mặt đất, cô tức giận tới mức thấy rõ lồng ngực mình phập phồng, Trình Vũ Thanh cố gắng bình phục hô hấp, cô biết sớm muộn phải đối mặt với thực tế.
Nhưng trước lúc này, cô chỉ có một yêu cầu, đó chính là cô gặp mặt Tô Tuyết Vy.
Sau khi ra khỏi thì Dương Lâm Tây nghe thấy tiếng vang bên trong, bà biết bà đã để cho Trình Vũ Thanh khôi phục bình thường thành công, nhưng sẽ phát sinh cái gì sau đó thì tất cả vẫn là ẩn số.
Lâm Tịch Tuyết mở ra vòi sen dùng nước nóng không ngừng tẩy rửa thân thể mình, không khóc cũng không có lên tiếng, chỉ có trong đầu đang nhớ lại thời gian cô cùng Lâm Gia Thần ở chung với nhau, nhớ lại lúc mẹ cô còn sống, ba người vui vẻ hòa thuận, sau khi mẹ qua đời, hai người mặc dù không có nói chuyện với nhau quá nhiều nhưng cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.
Yên lặng tắt lại vòi nước, hôm nay sự tồn tại của Dương Lâm Tây mang tới ấm áp cho cô, giống như là mẹ cô vậy, để cho cô cũng nhanh muốn đắm chìm trong đó.
Từng điểm từng điểm mặc lên quần áo ngủ, đột nhiên cô cảm thấy thật là ấm áp, Dương Lâm Tây từ từ đi ra phòng tắm.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi vẫn còn tiếp tục, tiếng sét cũng nổ ầm ầm hơn, nhìn thấy một ly trà nóng hổi trong phòng khách, trong phòng bếp bóng người Dương Lâm Tây đang bận rộn, đột nhiên cảm thấy tình hình bây giờ cũng không tệ.
Cô bưng ly trà lên rồi từ từ ngồi xuống ghế sa lon, nhìn kịch phim trong ti vi, nghe tiếng vang bên ngoài, giống như là hết thảy mọi thứ lúc này đều đã kết thúc.
Trình Vũ Thanh lặng lẽ mở cửa phòng ra, xuyên thấu qua khe hở nhìn người bên ngoài, có chút khinh thường hừ nhẹ một tiếng, cô còn tưởng rằng là người nào, thì ra là con gái của Lâm Gia Thần, căn bản không đáng giá để cô để ý tới.
Thịnh Vân Hạo lưng tựa vào ghế