Tiếng ồn ào ở sân bay càng lúc càng lớn, vị trí của bốn người Tô Tuyết Vy vẫn không thay đổi, nhưng bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Từng đám người đi tới đi lui giống như những con sóng trôi theo dòng, đi và đến, đến và đi, không dừng lại.
“Trình Vũ Thanh, cô nói chuyện với tôi một chút, nhưng cô phải nói cho tôi biết chuyện liên quan tới bà ta.” Tô Tuyết Vy đứng trước Thịnh Vân Hạo quay ra nói với Trình Vũ Thanh.
Cô rất sợ Thịnh Vân Hạo sẽ nói điều gì đó gây hiểu lầm cho người khác.
Hơn nữa việc Trình Vũ Thanh muốn nói chuyện với cô đã là một kỳ tích rồi, có lẽ cô có thể thuyết phục được cô ta quay đầu lại.
Thịnh Vân Hạo đột nhiên siết chặt cổ tay Tô Tuyết Vy, mặc dù trên mặt vẫn là băng giá nhưng lời nói thoát ra từ đôi môi mỏng vẫn lạnh lùng như bình thường.
"Cô không xứng nói chuyện với người nhà của chúng tôi."
Nghe những lời nói đầy khó chịu của Thịnh Vân Hạo, Tô Tuyết Vy cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây anh lại nói ra những lời tổn thương đó, nhưng chỉ là trong chốc lát, ảo tưởng này đã bị Thịnh Vân Hạo phá vỡ.
"Cho đến khi những thứ cô nợ tôi được trả hết, cô không xứng đáng được nói chuyện với bất cứ ai trong gia đình chúng tôi."
Nợ anh ta cái gì...!Biểu cảm của Tô Tuyết Vy lập tức ngưng tụ trên khuôn mặt, trong lòng lại nhói đau, hóa ra suy đoán và tất cả hy vọng đều là mơ tưởng của cô.
Tất cả đều rõ ràng nói lên rằng rằng Thịnh Vân Hạo đến giờ vẫn không tha thứ cho cô.
Những sự mập mờ che mắt đã được chính tay cô vén lên, nhận ra toàn bộ sự thực.
"Đừng nghĩ rằng anh có thể kiểm soát mọi thứ.
Trình Vũ Thanh muốn nói chuyện với tôi, và tôi cũng muốn nói chuyện với cô ấy.
Anh không đủ tư cách để quyết định lựa chọn của người khác ở đây!"
Tô Tuyết Vy hất tay anh ra, cố đè xuống cảm giác đau khổ trong lòng.
Dương Lâm Tây không chịu được nữa, nói thẳng: "Thịnh Vân Hạo, cậu có muốn biết hai mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì không? Tôi biết tất cả mọi chuyện, đám người Mạnh Tú Cầm chỉ kể những thứ ngoài lề thôi."
Câu nói này thu hút sự chú ý của Thịnh Vân Hạo, anh buông tay Tô Tuyết Vy ra, cảm giác lo lắng trong mắt anh bị sự khinh bỉ ép xuống.
"Nói tiếp đi, đừng nói người nhà chúng tôi bắt nạt bà."
Nói xong, anh ta nhìn Dương Lâm Tây, cường ngạnh tiếp tục lên tiếng: "Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện, không bỏ sót một chữ."
Ngay cả khi anh ấy hận Từ Hiểu Uyên đến mức nào đi nữa, những chuyện xảy ra 20 năm trước, bao gồm cả bây giờ cũng như nhau, anh cần phải biết tất cả mọi thứ.
Trình Vũ Thanh nghe Thịnh Vân Hạo nói và cuối cùng cũng thả tay Tô Tuyết Vy ra thì ngay lập tức đi sang quán cà phê bên cạnh.
Hai người đang ngồi đối diện nhau, cà phê trên bàn bốc hơi nóng, trên mặt ly được vẽ đủ hình hoa vô cùng đẹp mắt.
Tô Tuyết Vy tay cầm thìa không ngừng khuấy cà phê, như thể trong đó đã chất đầy mọi nghi vấn trong lòng, hồi lâu, cô mới lên tiếng.
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
“Tô Tuyết Vy, nếu như tôi nói, tôi sẽ không tiếp tục sai nữa, cô có thể không đưa tôi đến đồn cảnh sát được không.” Trình Vũ Thanh đột nhiên lộ ra mặt yếu ớt.
Tô Tuyết Vy dường như biết mục đích của Trình Vũ Thanh khi gọi cô ra ngoài lần này.
Nhưng cô luôn nghĩ rằng nếu một người làm điều gì sai trái, người đó sẽ bị trừng phạt.
Mùi thơm cà phê lan tỏa khắp miệng cô, Tô Tuyết Vy cảm nhận trong miệng có vị đắng, lan đến tận đáy lòng, một thứ cảm giác thật khó tả.
Trình Vũ Thanh ngay từ đầu đã cường thế.
Cô ta giống như đã phát điên cho đến khi thừa nhận sai lầm của mình.
Cô ta không chỉ hại người khác mà còn tổn thương đến chính trái tim của chính mình.
"Tô Tuyết Vy này, Dương Lâm Tây là bà ngoại của tôi, theo lý mà nói thì hẳn nên gọi là bà nội.
Sau khi cô rời khỏi nhà bà ấy ngày hôm qua, tôi đã đến đó."
Trình Vũ Thanh bắt đầu chậm rãi kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, kể cả chuyện xảy ra ở bệnh viện tâm thần.
Ngôn Tình Hài
"Lúc đó, ở bệnh viện tâm thần xảy ra hỏa hoạn.
Tôi tưởng bà ấy đã chết.
Không ngờ bà ấy được Lâm Gia Thần cứu và quay trở