Anh vừa đậu xe ổn thỏa, liền liều mạng lao vào trong khách sạn.
Thịnh Vân Hạo đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Tô Tuyết Vy đang say khướt mướt nằm lên trên người Lục Đan Bạch, Lục Đan Bạch nhìn cô với vẻ bất lực, khi nhìn thấy Thịnh Vân Hạo đang đứng ở cửa, cô ấy kêu gào lên như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy: “Anh Hạo, ở đây này.”
Nghe thấy giọng nói của Lục Đan Bạch, Tô Tuyết Vy theo âm thanh nhìn qua, liếc mắt một cái liền trông thấy người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng đó, anh không phải là đang ở bệnh viện sao?
Sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ là cô đang nằm mơ?
Thịnh Vân Hạo sải bước nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Tuyết Vy, anh vừa một tay nắm lấy tay Tô Tuyết Vy vừa định đi ra ngoài.
Tô Tuyết Vy giãy dụa thoát khỏi tay anh, cô như thể đang giở tính con nít cáu kỉnh không muốn đi, nhìn thấy Thịnh Vân Hạo còn muốn đi tới kéo mình đi, cô liền dứt khoát đặt cái mông xuống đất, rầm rì nói: “Hôm nay tôi sẽ không đi đâu cả.”
Lục Đan Bạch cũng không ngờ lại là cảnh tượng như vậy, vẻ mặt lúng túng đứng ở bên cạnh.
Thịnh Vân Hạo ôm ngang bồng lấy Tô Tuyết Vy, khi đi ngang qua Lục Đan Bạch đang đứng ở bên cạnh, nói một câu cảm ơn.
Tô Tuyết Vy vẫn còn đang giãy dụa, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm nói buông cô ra, nhưng vì say rượu nên không thể thoát ra được.
Lục Đan Bạch không hiểu nguyên nhân ngơ ngác nhìn về phía hai người họ rời đi, cảm ơn cô ấy làm gì chứ?
Cô ấy chỉ là gọi một cuộc điện thoại mà thôi.
Thật ra Thịnh Vân Hạo cũng không biết tại sao mình lại nói lời cảm ơn, có thể là do vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Tô Tuyết Vy say rượu, không khỏi khiến anh nhớ đến hai người ở bốn năm về trước.
Khi đó Tô Tuyết Vy chỉ cần uống một ngụm rượu đã say rồi, cũng giống như vừa rồi vậy, còn trực tiếp giở thói vô lại.
Thịnh Vân Hạo nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế lái phụ, phảng phất như trở lại bốn năm về trước, khi đó bọn họ vẫn còn rất đằm thắm, bản thân mình chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Chỉ là bây giờ mọi thứ đã khác, cảnh còn mà người đã đổi thay.
“Thịnh Vân Hạo, tại sao anh không tin tưởng tôi.”
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo trên ghế lái, cô cảm thấy mình đang nằm mơ, cô lại đang nằm mơ thấy Thịnh Vân Hạo đến đón mình.
“Tại sao, tại sao bốn năm trước anh không tin tôi.”
Tô Tuyết Vy vươn tay nắm lấy cổ áo của Thịnh Vân Hạo chất vấn hỏi: “Anh nói đi, tại sao không tin tôi.”
Thịnh Vân Hạo bị mấy câu nói đó làm cho chấn động, chẳng lẽ sự việc của bốn năm về trước có ẩn tình sao?
Hay là nói có người đã hãm hại Tô Tuyết Vy?
“Dựa vào đâu mà tôi phải tin tưởng cô chứ?” Thịnh Vân Hạo muốn thử dò hỏi thêm điều gì đó.
“Tại sao anh không tin tôi, Tô Minh Nguyệt lại lừa dối anh đó, Vân Hạo…”
Đôi mắt Tô Tuyết Vy phủ đầy sương mù, giọng nói mang theo sự thất vọng khác hẳn với lúc trước.
Thịnh Vân Hạo cảm thấy có điều gì đó không đúng, vừa muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại phát hiện Tô Tuyết Vy đã ngủ suy, nên chỉ đành phải từ bỏ.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và khóe mắt ngấn lệ của người phụ nữ, Thịnh Vân Hạo bấm máy gọi một cuộc điện thoại, anh muốn đi điều tra thật kỹ về những chuyện đã xảy ra ở bốn năm về trước.
Lục Đan Bạch đứng ở cửa khách sạn nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng bắt đầu suy ngẫm, rốt cuộc bản thân mình làm như vậy có đúng hay không đây? Đem Tô Tuyết Vy giao cho Thịnh Vân Hạo có thể vãn hồi lại mọi chuyện hay không?
Đột nhiên có một bàn tay kéo lấy cơ thể cô ấy lại.
Chu Hạo Thanh vô cùng tức giận nhìn Lục Đan Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là cô giúp đỡ bằng cách này sao?”
Đúng vậy, cô ấy quên mất rằng vị hôn phu của mình cũng thích Tô Tuyết Vy, cô ấy còn chưa nghĩ ra cách giải thích chuyện này với Chu Hạo Thanh, nhưng bây giờ vừa đúng lúc lại xảy ra tình trạng này, thật khiến cô ấy đau đầu.
“Cô có biết là cô làm như vậy sẽ đẩy Tuyết Vy vào chỗ chết không?” Chu Hạo Thanh vẫn không chịu buông tha.
Lục Đan Bạch cũng bị anh ta nói đến có chút tức giận: “Chu Hạo Thanh, tôi làm vậy là đang giúp cô ấy.
Chẳng lẽ anh không muốn để chân tướng của bốn năm về trước được phơi bày ra ánh sáng sao? Trả lại sự trong sạch cho Tô Tuyết Vy?”
Nghe nói như vậy, Chu Hạo Thanh liền buông lỏng tay ra, nhìn Lục Đan Bạch bằng ánh mắt u ám: “Nếu Tuyết Vy xảy ra chuyện gì, cô...cô cứ chờ đi.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Thịnh Vân Hạo đưa Tô Tuyết Vy trở về biệt thự, ôm eo bồng lấy Tô Tuyết Vy trở về phòng.
Tô Tuyết Vy nắm chặt lấy tay Thịnh Vân Hạo, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tin tưởng tôi, tôi không có, tôi không có phản bội anh.”
Nghe thấy lời này, Thịnh Vân Hạo nhíu chặt mày lại, nếu như đã không phản bội anh, vậy thì đứa trẻ đó từ đâu đến đây?
Anh bỗng nhiên nhớ tới khi mình còn ở trong bệnh viện, nhất cử nhất động của đứa trẻ đó đều cực kỳ giống với mình, đặc biệt là ở giữa lông mày và mắt mũi của cậu.
Thịnh Vân Hạo cảm thấy mình nên có ác cảm mới đúng, nhưng không hiểu tại sao, khi ở cùng với Tô Thần Vũ, anh lại luôn cảm thấy rất thân thiết, cứ giống như là người thân đã thất lạc nhiều năm vậy.
“Vân Hạo, tôi nhớ anh lắm.”
Lời nói này của Tô Tuyết Vy đã hoàn toàn nhiễu loạn trái tim của Thịnh Vân Hạo.
Không thể tin tưởng lời nói của cô, Thịnh Vân Hạo, mày hận cô, mày hận