Trong bóng tối, Mạnh Tú Cầm vuốt vuốt ngực mình.
Thịnh Vân Hạo đã tra ra rồi à? Lần này coi như xong, sự việc năm đó, bà ta chỉ cầu mong Thịnh Vân Hạo không điều tra được gì.
Bây giờ Mạnh Tú Cầm biết mạng của mình đang bị đe doạ, dường như mọi người đều đã biết chuyện năm đó, chỉ cần bước ra khỏi cửa phòng này đợi bà ta chính là phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Không, sẽ không đâu. Mạnh Tú Cầm tự an ủi mình.
Bọn họ sẽ không điều tra ra, chuyện này đã qua mấy chục năm, không thể nào còn có người biết nữa.
Mạnh Tú Cầm trốn ở trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho người đàn ông, nói: "Thịnh Vân Hạo đang tìm tôi, sợ là cậu ta đã biết sự tình năm đó."
"Không thể nào, Mạnh Tú Cầm, bà đừng có tự mình dọa mình nữa được không, việc kia làm rất sạch sẽ, không thể có người biết đến được." Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, nói.
"Hôm nay cậu ta tới nhà tìm tôi, nếu như cậu ta muốn đi điều tra lại, rất nhanh sẽ tra ra chúng ta." Mạnh Tú Cầm sốt ruột nói.
"Đừng nghĩ lung tung, chuyện này cậu ta không có khả năng điều tra ra, bà đừng tưởng rằng bà có thể dùng chuyện này để che dấu việc bà giết chết Tô Minh Nguyệt.
Nói xong, người đó liền cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại bị cúp, Mạnh Tú Cầm thấp giọng mắng vài câu: Nếu như chuyện này bị điều tra ra, ai cũng sẽ không thoát được.
Bây giờ vì an toàn của mình, bà ta tạm thời không nên ra khỏi cửa mới được, nói không chừng Thịnh Vân Hạo đang chờ sẵn ngoài cửa đợi bà ta.
Tô Hồng Dịch ngồi trên ghế sô pha thở dài, lời của Mạnh Tú Cầm vẫn còn hiện rõ trong đầu ông ta.
Ông ta bây giờ đã mất đi con gái, nếu đến hôn nhân cũng không ra gì thì bảo cái nhà này làm sao chống đỡ được nữa.
Cho dù như thế nào, chuyện của Mạnh Tú Cầm tạm thời đừng nói cho Thịnh Vân Hạo biết vội, chờ thêm ít lâu nữa mới nên nói cho cậu ta biết. Mắt nhìn lên trên lầu, đau đầu mà vuốt vuốt huyệt thái dương, những việc này sao lại xảy ra liên tiếp như vậy, giống như hoạn nạn, kéo nhau mà tới với gia đình của ông ta.
Nhưng ông ta vẫn đứng dậy đi lên lâu, chuyện quan trọng trước mắt là để Mạnh Tú Cầm trấn tĩnh lại đã
Đợi tang lễ của Tô Minh Nguyệt xong xuôi, về phần là do ai giết, ông ta sẽ điều tra từng chút từng chút một, ai dám làm hại đến con gái ông ta cũng đừng mong chạy được.
Bầu trời đêm, mặt trăng cao nhẹ chiếu sáng, gió cũng từng đợt thổi mạnh hơn, ngựa xe như nước, đường đi đầy huyên náo, cũng ám chỉ một trận ồn ào ẩn phía tầng duới mưa phùn kia.
......
Điện thoại trên bàn đang reo không ngừng, Lục Đan Bạch ngáp một cái mở mắt ra, nhìn tên hiện trong màn hình, nháy mắt đã tỉnh táo, vội nhấc điện thoại sau đó thấp giọng nói: "Nói đi."
Giọng nói của cô ấy pha một chút nghiêm túc, tựa như là nghe thấy được sự tình ghê gớm gì đó, trên khuôn mặt biểu lộ bất an, bên trong đôi mắt đều là lo lắng.
Qua hồi lâu sau mới cúp điện thoại, Lục Đan Bạch ấn mở tin nhắn, suy nghĩ một chút vẫn nhập vào một đoạn tin nhắn, sau đó gửi cho Chu Hạo Thanh, cô ấy bây giờ chỉ hi vọng chuyện này sẽ không lan đến tai Tô Tuyết Vy.
Cô ấy đứng dậy đi ra khỏi phòng, lặng lẽ mở cửa phòng Tô Tuyết Vy.
Cô ấy phát hiện cô vẫn còn đang ngủ, Lục Đan Bạch thở dài một hơi: May mà còn đang ngủ.
Cô ấy đi thẳng đến phòng tắm, vỗ nước vào mặt, nhìn mình trong gương, trong lòng đột nhiên không biết bây giờ nên làm sao, chuyện này tuyệt đối không thể để cho Tô Tuyết Vy biết được.
Tối hôm qua cô ấy thừa dịp Tô Tuyết Vy ngủ, trong phòng mình lặng lẽ gọi điện thoại để người ta đi thăm dò sự việc năm đó.
Nhưng cô ấy không nghĩ tới phía sau chuyện này lại kinh người như thế, đến cô ấy cũng không biết nên làm như thế nào.
Nếu để cho Thịnh Vân Hạo biết, anh sẽ còn về tìm Tô Tuyết Vy sao? Hay là, buông xuống chuyện cũ, cùng Tô Tuyết Vy bắt đầu lại từ đầu.
Chuyện này nghĩ như thế nào cũng là không có khả năng.
Bực bội a một tiếng, Lục Đan Bạch cảm thấy một cỗ bất lực, chỉ có thể rửa mặt trước, có thể thuyết phục Tô Tuyết Vy thì khuyên cô đừng tra xét nữa, thân thế đương nhiên quan trọng, nhưng hiện thực cũng không đơn giản như vậy.
Tô Tuyết Vy mở mắt ra,