Chu Hạo Thanh nhìn điện thoại đã bị cúp, trong lòng nảy sinh một câu hỏi: Bệnh viện sao?
Ai sẽ ở trong bệnh viện?
Trừ khi anh đang nói về người đó, người đàn ông đó, nhưng làm sao Thịnh Vân Hạo có thể biết rằng ông ta đang ở trong bệnh viện?
Nghĩ vậy cầm quần áo đi ra ngoài, hai người ở cửa ngăn anh ta lại, liếc nhìn anh ta một cái, hỏi: "Muốn đi đâu?"
Bây giờ anh ta không có tâm trạng nói chuyện vớ vẩn với bọn họ, không trả lời đi qua hai người họ, ấn nút thang máy đi xuống.
Hai người phía sau cũng không có ngăn cản anh ta, chỉ là nhìn theo bóng dáng Chu Hạo Thanh đi xa, cho rằng anh ta vội vã đi như vậy là đi tìm Lục Đan Bạch.
Hai người nhìn nhau hiểu ý rồi nhìn lối vào thang máy nở nụ cười.
Nhìn những dòng chữ khoa nội trú, Thịnh Vân Hạo cảm thấy giống như cách một thế hệ.
Rõ ràng chuyện này mới chỉ xảy ra không lâu nhưng như đã mấy thế kỷ trôi qua.
Không tự chủ được muốn đi bộ đến phòng bệnh quen thuộc, thật giống như Tô Tuyết Vy đang ở bên trong, trên hành lang này, anh đánh cô, tất cả cảnh tượng vừa qua đều đổ dồn vào tâm trí anh.
Những kí ức quen thuộc ấy giống như thủy triều ập vào anh, hết đợt này đến đợt sóng khác, cơn đau dữ dội cắn xé trái tim anh, anh đột nhiên không đủ dũng khí để bước một bước trong hành lang này.
Một bên nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng không hề cảm thấy đau mà cất bước đầu tiên, giống như có thể đè nén nỗi lòng.
Đến trước cửa phòng bệnh quen thuộc, vừa đặt tay lên nắm cửa đã nghe thấy tiếng động từ bên trong truyên tới, anh mới như từ trong mở tỉnh lại rụt tay lại, bước nhanh đến tầng bốn.
Phải, cô đi rồi, cô không còn ở đây nữa, cô bị anh ép rời đi.
Trái tim đau đớn đánh tới, hít sâu một hơi đi tới cửa, nhìn hai người ở cửa hỏi: "Người bên trong bị bắt trở về?"
Hai người nhìn nhau và không biết phải nói gì, ngay khi Thịnh Vân Hạo muốn xông vào thì một giọng nói đã ngăn anh lại.
"Chờ một chút."
Hai người ở cửa nhìn Chu Hạo Thanh, thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Thanh."
"Mở cửa, chúng tôi muốn đi vào."
Cả hai vội vàng mở cửa.
Người đàn ông nằm trên giường mắt đã tốt rồi, ông ta có thể nhìn thấy mọi thứ.
Thịnh Vân Hạo chịu đựng cơn tức giận trong lòng, hỏi: "Mạnh Tú Cầm ở đâu?"
Người đàn ông nhìn thấy hai người đi vào, liền biết mình mệnh không thoát khỏi tai ương, chậm rãi nói: "Tôi không biết."
Chu Hạo Thanh giữ Thịnh Vân Hạo nói: "Bình tĩnh một chút, ông ta thật sự không biết."
Người đàn ông nhìn Thịnh Vân Hạo như sắp giết người nói: "Tôi đoán được sẽ có ngày này.
Tôi không biết Mạnh Tú Cầm ở đâu, nhưng nếu các người muốn tôi làm chứng, tôi sẵn sàng.
Tôi đi đến tình cảng hôm nay đều là do Mạnh Tú Cầm làm hại!"
Trong giọng điệu có sự căm thù khiến Thịnh Vân Hạo dừng lại nhìn anh ta: "Hãy kể tất cả những gì ông đã làm và tất cả những gì ông biết."
"Việc bắt cóc Tô Tuyết Vy không phải là điều tôi muốn.
Lúc ấy tôi đánh bạc thiếu nợ Mạnh Tú Cầm, bà ta nói rằng nếu tôi giúp đỡ bà ta, bà ta sẽ giúp tôi trả hết nợ tiền cờ bạc.
Tôi không ngờ người phụ nữ này sẽ hợp tác với chủ nợ, đem bán tôi đi."
"Sau đó, tôi được cô Lục cứu.
Tôi lại nghĩ đó là người của Mạnh Tú Cầm, tôi sợ.
Tôi sợ bọn họ lại làm hại tôi lần nữa.
Sau đó các người nói muốn tôi làm nhân chứng.
Tôi sợ bị trả thù, giả vờ đồng ý và nhân cơ hội chạy thoát ra ngoài."
Người đàn ông nói tiếp: "Không ngờ, tôi lại gặp Mạnh Tú Cầm.
Bà ta một lần nữa uy hiếp tôi phải giúp bà ta.
Tôi không còn cách nào khác là phải giúp bà ta.
Tôi đã sớm bị các người phát hiện và ở lại phòng này không có đi.”
Sau khi nghe người đàn ông nói hết những lời này, cả hai người đều im lặng, thật lâu mới hỏi: "Ông có biết cách nào liên lạc với Mạnh Tú Cầm không?"
Người đàn ông lắc đầu nói: "Tôi không có điện thoại, nhưng có người có thể giúp các người, chính là chủ nợ của tôi.
Ông ta và Mạnh Tú Cầm hẳn vẫn còn liên lạc."
Thịnh Vân Hạo ngồi trên ghế bên cạnh nhìn ông ta, trong mắt không có chút độ ấm, mở miệng nói: "Cho