Tô Thần Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của Thịnh Vân Hạo liền hỏi: "Chú ơi, chú đang cười cái gì vậy?"
"Thần Vũ, con có nhớ mẹ không?"
Anh không trả lời câu hỏi của Tô Thần Vũ, mà lại hỏi một câu khiến Tô Thần Vũ thấy buồn.
"Nhớ, mẹ nói mẹ đi làm việc, rất nhanh sẽ về, chỉ cần Thần Vũ ngoan ngoãn là có thể gặp mẹ thôi.
"
Thịnh Vân Hạo ôm Tô Thần Vũ vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: "Chú cũng nhớ cô ấy.
"
Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ có anh biết, đứa nhỏ trước mặt là kết tinh tình yêu của hai người, nhưng anh đã những làm gì? Nhận ra điều này khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tô Thần Vũ xoa xoa tóc của Thịnh Vân Hạo, an ủi anh: "Chú đừng buồn, sẽ sớm gặp lại mẹ thôi.
"
Nhìn thấy thằng bé hiểu chuyện an ủi mình như vậy, Thịnh Vân Hạo thầm mắng mình là kẻ khốn nạn, suýt chút nữa đã tự tay tiễn nó xuống địa ngục rồi, nếu chuyện này xảy ra, anh thật sự sẽ đau đớn đến giết chết chính mình mất.
Tô Thần Vũ không biết Thịnh Vân Hạo bị làm sao, nhưng cậu có thể cảm thấy đau khổ tỏa ra từ người Thịnh Vân Hạo, giống như đang hối lỗi, cũng giống như đang thầm lặng than khóc.
“Chú ơi, chúng ta đi đâu chơi vậy?” Tô Thần Vũ xoa tóc anh.
Thịnh Vân Hạo đương nhiên biết Tô Thần Vũ đang chuyển hướng chú ý của mình, đứa nhỏ này thật tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ cho mình, anh đau lòng nhìn Tô Thần Vũ.
"Con muốn đi đâu chơi?"
"Sau khi con bị bệnh, mẹ không còn đưa con đến công viên nữa, con muốn đi công viên.
"
"Được.
"
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ chậm rãi bước trên phố.
Ánh mặt trời lác đác chiếu lên người cả hai, giống như một khung cảnh hài hòa, nếu không có sự cố kia, thì cảnh tượng này hẳn đã xuất hiện từ bốn năm trước.
Thành thật mà nói, Thịnh Vân Hạo rất không cam tâm, tại sao con của mình chỉ có thể gọi mình là chú? Hiện tại anh rất ghét cái từ này, nhưng anh không muốn Tô Tuyết Vy hận mình, cho dù là chú thì đã sao? Chỉ cần cô sống tốt là anh đã rất thỏa mãn rồi.
Anh nhớ tới lời Tô Tuyết Vy nói, đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của cô, lúc đó anh đã làm gì?
Thực sự là nực cười, Thịnh Vân Hạo, mày đã nói ra những lời lẽ quá đáng như vậy mà còn muốn cầu xin sự tha thứ Tô Tuyết Vy.
Tô Thần Vũ chạy khỏi vòng tay của Thịnh Vân Hạo và đi về phía xích đu, thấy Thịnh Vân Hạo vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu quay lại nắm lấy tay anh đi về phía trước.
"Chú, chúng ta cùng nhau chơi đi.
"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo lại căm hận bản thân mình.
Anh là một con quỷ, một con quỷ từ địa ngục, chỉ thiếu chút nữa thôi là anh đã thực sự tự tay hủy hoại người anh yêu nhất.
Việc này khiến anh đau đớn không thôi, việc anh có thể làm chính là khiến mẹ con họ không chịu thêm tổn thương nào nữa.
Cái nắng gay gắt luôn khiến người ta bực dọc, nhưng sự yên tĩnh của quán trà khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy chút mát mẻ sảng khoái, cuộc sống kiểu này quả thực khiến người ta cảm thấy thoải mái, nếu có thể thì cô sẽ đưa Tô Thần Vũ đến đây sinh sống luôn.
Chuông cửa của quán trà vang lên, một ông lão tóc trắng bước vào.
Tô Tuyết Vy mỉm cười vẫy tay với ông ấy, Vương Minh vội bước tới.
"Chào bác, làm ơn cho một bình trà Phổ Nhĩ.
"
Sau khi Vương Minh ngồi xuống, Tô Tuyết Vy gọi người phục vụ và nói.
Vương Minh mỉm cười nhìn Tô Tuyết Vy rồi nói: "Cô Tuyết Vy vẫn không quên ông già tôi thích gì, thật vinh hạnh quá.
"
Tô Tuyết Vy nhìn dáng vẻ của Vương Minh, không khỏi nghĩ tới việc lúc trước mình đã từng ăn trộm trà Phổ Nhĩ của Vương Minh, cuối cùng bị Vương Minh bắt được, phạt úp mặt vào tường.
"Làm sao có thể quên được, đây là loại trà yêu thích của bác.
"
Hai người họ vui vẻ nói về những chuyện hồi cô còn nhỏ, trong lời nói mang theo sự ấm áp, đã bao lâu rồi Tô Tuyết Vy không trải qua cảm giác này? Có vẻ như là kể từ sự việc bốn năm trước, cô đã không còn thích cười nữa.
Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, cô như trở lại khi còn nhỏ, lúc đó tình cảm giữa cô và Tô Minh Nguyệt vẫn chưa tan vỡ, hai người vẫn là chị em