Ngay sau khi cửa đóng lại, không ai nói lời gì, Tiêu Lâm Na giơ tay đánh lên mặt Khả Nghiên “bốp” một tiếng vang dội vào tai: "Cô muốn có được Thiên Nham theo cách đó hay sao?"Tay che lại vết đánh trên má, cô không cảm giác được đau nhức, lúc này cô oan ức nhiều hơn, bởi vì cô không có hạ xuân dược vào chén trà kia, cũng chưa nói là mình mơ tưởng tới Hình Thiên Nham.Không nhiều động tác, Khả Nghiên buông tay đang đặt trên gò má ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn chị gái.Nói thật, cho dù cô có nói được thì cũng không biết giải thích như thế nào, huống chi là bây giờ cô không nói được? Nếu như một cái tát này có thể làm chị gái ngừng trách móc cô, thì cô cũng đồng ý.
Ở bên ngoài đợi một giờ, cuối cùng cô cũng có được kết quả như mong đợi.Chủ yếu là cô sợ...!cô sợ chị gái bởi vì...!chuyện này mà đem mình đuổi ra khỏi Hình gia, như vậy, đó mới chính là nỗi thống khổ lớn nhất đối với cô."A, cô không muốn bày tỏ điều gì sao?" - Hai tay để ở trước người, Tiêu Lâm Na lạnh lùng chất vấn cô.Nhàn nhạt lắc đầu, chỉ là lẳng lặng nhìn chị gái nổi giận đùng đùng trước mặt."Tốt lắm, để tôi nói." - Tức giận ngồi xuống ghế sa lon: "Có thể là lúc đầu Thiên Nham bởi vì đứa con của cô nên mới lựa chọn ở bên cạnh tôi, nhưng mà cô cũng phải biết rằng, các người có khả năng sinh con căn bản là dựa vào tôi không đúng hay sao? Trước đây, người mà anh