Thật là một hình ảnh cha con tình nghĩa sâu nặng mà.
Tiêu Lâm Na đang đứng bên cạnh, sắc mặt của cô ta thoáng chốc đã trở nên âm u, nếu chuyện này cũng xảy ra với mình thì liệu cha có nhanh chóng tha thứ được đến như vậy hay không? Trời ơi, thật không biết mình có ý nghĩa gì trong lòng của cha không nữa.
Tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng.
Tiêu Lâm Na nhanh chóng lấy lại bộ mặt tươi cười, sau đó dùng giọng thăm dò thử hỏi: “Cha, cha không trách em ấy nữa hay sao?”“Giận… Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, cho dù đánh chết Khả Nghiên thì cũng không thay đổi được gì.
Đến lúc đó cứ bảo Khả Nghiên đem đứa bé bỏ đi là được…”“Cái gì.” - Nghe cha mình nói lời này, Khả Nghiên chưa kịp phản ứng thì Tiêu Lâm Na lại vô cùng khiếp sợ.“Làm sao vậy? Lâm Na?”Làm sao lại như vậy? Phải biết rằng, đứa trẻ mà con bé chết tiệt này đang mang chính là cháu đích tôn của Hình gia, tương lai nó nhất định sẽ kế thừa di sản, một vận mệnh tốt như vậy lại nằm trong bụng con nhỏ chết tiệt này, nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ đi, không phải là quá đáng tiếc hay sao? Đây chính là suy nghĩ trong lòng của Tiêu Lâm Na, cô ta đương nhiên không dám nói ra: “Cha… không có gì, con chỉ là cảm thấy… tốt xấu gì trong bụng của em gái cũng là một sinh mạng, nếu chúng ta cứ như vậy bỏ đi không phải là hành động tàn nhẫn hay sao?”“Lâm Na, con không phải đang muốn bảo con bé sinh đứa bé này ra rồi nuôi lớn đó chứ?”“Cha.
Cha nghe con nói hết đã.
Con nhớ rõ năm ấy khi con năm tuổi, cha đã đem em gái về nhà, lúc ấy con còn không hiểu tại sao cha lại nhặt một người ngoài về nuôi? Nhưng cho đến khi trưởng thành, con cũng hiểu được sinh mệnh đáng quý thế nào, ngay cả cha mẹ Khả Nghiên cũng khó mà vứt bỏ em ấy, nhất quyết sinh em ra, như vậy chẳng phải mới có một Khả Nghiên như bây giờ hay sao? Cho nên,