Vị bác sĩ đẩy đẩy gọng mắt kính, ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Nhưng cô cứ yên tâm đi, con của cô chỉ mới bị giai đoạn đầu, nếu như trị liệu kịp thời chắc là có thể bảo đảm được.”‘Ôi…’ - Trong nháy mắt, gánh nặng trong lòng Tiêu Khả Nghiên cuối cùng đã rơi xuống đất.
Phải biết rằng mới vừa nãy, khi cô nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc kia của bác sĩ, cô thiếu chút nữa không thở được.
nhưng giờ thì tạm ổn rồi.
Tuy nói rằng có thể trị liệu tốt, nhưng cô cũng nghĩ sẽ có nhiều trường hợp giống như mình, con bị bệnh chi có mẹ gánh vác.
Cô và họ có đôi chút đồng cảm.Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi: “Thưa bác sĩ, trị liệu có gặp phiền toái gì hay không? Nếu thế con của tôi có phải chịu đựng đau đớn gì hay không?”“Ha ha, cô gái à, cô phải biết rằng loại bệnh nào cũng đều sẽ mang đến cho con người ta ít nhiều đau đớn.
Nhưng cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng để cháu bé không phải chịu nhiều đau đớn.
Về phần của cô, trước tiên xin cô hãy đi nộp năm vạn tệ làm tiền thế chấp để cho bé nằm viện nhé.”Năm vạn tệ sao?“Được.
Được ạ.
Bác sĩ, phiền ông trước tiên hãy trị liệu cho con của tôi đã, xin hỏi phí trị liệu về sau đại khái khoảng bao nhiêu?”“Phí nằm viện, hơn nữa còn có phí giải phẫu cùng phí trị liệu hậu phẫu, đại khái cũng trên dưới khoảng một trăm vạn tệ.”Một trăm vạn nhân dân tệ? Trời ạ.
Con số này đối với một gia đình chỉ sống nhờ vào tiền