“Đúng.
Nghĩ lại thì Dục Thành cũng sắp đến lúc cai sữa rồi.
Lâm Na, con đi đi, đi đuổi việc vú em vô liêm sỉ đó cho cha.”A… Ha ha… Nghe Hình lão gia nói vậy, lúc này Tiêu Lâm Na cảm thấy vô cùng hài lòng: “Con biết rồi.”“Còn nữa.” - Xoay người nhìn Tiêu Lâm Na đang định đi, Hình lão gia tiếp tục nói thêm: “Không cần trực tiếp đuổi việc cô ta, tránh cho cô ta lại chạy ra ngoài nói rằng nhà họ Hình chúng ta qua cầu rút ván.”“Vậy ý của cha là?”“Không phải quản gia nói cô ta trộm đồ vật sao? Cha đoán có lẽ bây giờ tang vật vẫn còn ở chỗ của cô ta, mọi người tìm ra được tang vật, hoặc người làm chứng cũng được.
Cha thấy là cô ta cũng không còn mặt mũi để ở lại đây đâu.”Việc này là tất nhiên rồi.
Trong lòng Tiêu Lâm Na hiểu rõ, cô ta đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu, nhưng ngoài miệng lại giả bộ nói: “Cha, con biết nên làm gì rồi…” - Khóe miệng cô ta gợi lên một nụ cười nham hiểm, cô ta xoay người rời khỏi phòng mình.“Bắt đầu đi.”“Vâng, thiếu phu nhân.”Vừa có lệnh, cô quản gia đã dẫn theo mấy hầu gái nữa xông vào phòng của người hầu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở chỗ ngủ của Khả Nghiên.“Lục soát.” – Quản gia vẫy vẫy tay, mấy hầu gái nhỏ đi theo cùng nhau nhấc chăn trên giường lên, bắt đầu lục lọi.Khoảng năm phút sau, mấy hầu gái nhỏ liền dừng tay, cầm trong tay mấy món đồ chơi rồi tập hợp trước mặt cô quản gia.
Lúc này, Tiêu Lâm Na cũng đi đến.Mấy người cùng nhìn thấy, tất cả đã sáng tỏ, Tiêu Lâm Na lạnh lùng nói: “Vú em bây giờ đang ở đâu?”“Thưa thiếu phu nhân, vừa nãy tôi nhìn thấy vú em lên tầng ba.”“Ừ, đi thôi.” - Xoay người đi thẳng đến cầu thang.
Khi Tiêu Lâm Na mang theo mọi người vừa lên tới tầng hai, cũng đúng lúc Khả Nghiên đi từ tầng ba xuống.Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa lúc Khả Nghiên cũng có việc muốn tìm Tiêu Lâm Na.
Không chú ý tới mấy hầu gái phía sau chị, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.“A, làm sao vậy? Cô có việc tìm tôi?”Khả Nghiên nắm chặt nắm tay, lạnh lùng gật đầu.“Đúng lúc thật.” - Tiêu Lâm Na nở nụ cười quỷ dị, đôi tay chậm rãi khanh trước ngực: “Tôi cũng có việc muốn tìm cô.”Cô hất hất đầu, ra hiệu cho cô ta vào trong phòng rồi nói.“Không cần đến phòng tôi nói, nói luôn ở chỗ này đi.”Cô cau mày, hôm nay chị kỳ lạ quá, chẳng lẽ cô ta không sợ mình nói ra những chuyện đáng xấu hổ kia sao?Ánh mắt nghi ngờ lúc này mới chú ý tới mấy hầu gái phía sau Tiêu Lâm Na, nhìn mấy món đồ chơi mà bọn họ ôm trong tay.
Mấy món đồ chơi này, nhìn có vể quen mắt.“Làm sao? Cảm thấy mấy thứ này rất quen mắt à?” - Tiêu Lâm Na dường như hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Ở trước mặt người chị nhạy bén này, có vẻ cô thật sự vô cùng nhỏ bé: “Mấy cái này…” - Ánh mắt liếc về những món đồ chơi đó, Tiêu Lâm Na từ tốn tiếp tục mở miệng nói: “Đều là lục soát từ trong phòng của cô ra đấy.”Đúng rồi.
Thảo nào cảm thấy quen mắt như vậy, mấy món đồ chơi này là tịch thu từ chỗ Dục Thành.
Làm sao vậy? Chị lại tìm ra để làm gì? Cô vẫn đầy sự nghi vấn, mà khi đối mặt với cặp mắt như sói kia của chị và đám tiểu quỷ lanh lợi kia, cô lập tức có cảm giác bất an, chẳng lẽ…“Nghiêm tiểu thư, bây giờ cô đã bị đuổi việc rồi.”Cái gì? Mắt cô trợn lên, lý do thì sao? Lý do là gì? Đôi tay đột nhiên bắt lấy hai tay của Tiêu Lâm Na.“Cô bỏ tay ra.” - Dữ tợn hất tay cô ra, Tiêu Lâm Na