“Ôi, cháu trai của ông, ông nội xả giận giúp con rồi, ông nội đã đuổi bà vú đi rồi, sau này cũng sẽ không có ai bắt nạt Dục Thành của chúng ta nữa.”“Đuổi đi?” - Dục Thành vẫn không thể hiểu được ý nghĩa lời nói của ông nội, chớp mắt, chớp mắt, một dấu hỏi hiện ra trong đầu.“A, chính là bà vú không ở đây rồi, mãi mãi không quay lại nữa.”“Hả?” - Ánh mắt nhỏ có chút dao động, như thể đang suy nghĩ, một lúc sau, bé con vứt món đồ chơi đang cầm trên tay, vui vẻ quơ quơ tay: “Nóng quá.
Nóng quá, đi thôi đi thôi.
Dục Thành sau này có thể chơi rồi.”Có lẽ Dục Thành vẫn chưa hiểu được hàm ý thật sự của việc “đuổi đi”, đối với bé con mà nói rời xa Khả Nghiên thì sẽ không có người làm phiền mình chơi nữa, nhưng nếu như Khả Nghiên nhìn thấy hình ảnh như vậy, thì chắc chắn cô sẽ rất là đau lòng.Thấm thoát hai tháng đã trôi qua, từ lúc rời khỏi nhà họ Hình, đối với Khả Nghiên mà nói giống như đang sống trong địa ngục.Không muốn đi tìm việc, không muốn ra khỏi phòng, chỉ muốn một mình ở trong căng phòng trống trải nhớ đến những ngày tháng ở cùng với Dục Thành, những ngày mà bản thân mình chưa rời khỏi nhà họ Hình, vẫn luôn luôn chăm sóc và ở bên cạnh con trai.Mở mắt ra, trời còn chưa sáng, cô máy móc đứng dậy khỏi giường.
Ngồi dậy đi làm việc.
Cô thất thần bước vào phòng tắm lấy chổi ra, thẫn thờ dọn dẹp phòng khách.Khoảng hai giờ sau thì chuông báo thức vang lên, nhìn bầu trời bên ngoài đã sáng, mặt trời đã mọc, “Tôi cần cho Dục Thành bú.” - Sau khi thầm lẩm bẩm trong lòng, cô vẫn đặt cây lau nhà trong tay xuống, cứng rắn bước về phòng ngủ trống trải.
Dục Thành… Dục Thành đâu? Con trai của tôi đâu?Nước mắt từ trong khóe mắt của Khả Nghiên lăn dài trên má.Đây là quá trình mà mỗi ngày cô làm từ sau khi rời khỏi nhà họ Hình, thức dậy, quét dọn, bú sữa.
Khóc lóc.Một mình nằm trên giường ôm chăn bông, vẻ đáng yêu của Dục Thành không ngừng tràn ngập tâm trí cô.
Cô rất nhớ Dục Thành.Cha.
Cha dạy con nên làm sao bây giờ? Nên làm như thế nào mới có thể không ngừng nhớ