Thời tiết mây mù kéo dài mấy tháng trời cuối cùng cũng bắt đầu vén mây nhìn thấy trời xanh, ước tính hôm nay vào khoảnh khắc này Khả Nghiên cười nhiều nhất.Một cơn gió nhẹ thổi qua, Dục Thành đang chơi với một chiếc xe tải chở cát, đột nhiên lấy tay che một bên mắt của mình.Tiêu rồi, Dục Thành bị bụi vào mắt rồi sao? Trong lòng Khả Nghiên nổi lên sự lo lắng, chỉ nghe thấy Dục Thành kêu lên một tiếng “oa”, thì đã khóc lớn lên rồi.
Rất đau đúng không? Dục Thành, đừng có dụi mắt, dùng nước mắt thì có thể từ từ cát mới trôi ra, đừng có khóc, đừng có khóc.Khả Nghiên đứng phía bên ngoài tường cũng không giúp Dục Thành được cái gì, chỉ có thể lo lắng hơn.Nhìn xung quanh, lẽ nào không có người làm ở sau vườn sao? Cũng không có ai chăm non Dục Thành?Lúc này, chỉ nhìn thấy một người lo lắng nhanh chóng chạy đến: “Tiểu thiếu gia, cậu làm sao vậy? Cậu làm sao vậy?”“Tôi muốn bà vú… tôi muốn bà vú…” - Người làm nghe tiểu thiếu gia yêu cầu, cô ấy nhanh chóng chạy đi tìm bà vú đến.“Tiểu thiếu gia, cậu tìm tôi?”Dục Thành miễn cưỡng ngừng khóc một chút, khó khăn mở một con mắt còn lại, nhìn nhìn bà vú đang đứng trước mắt, bé con dùng bàn tay nhỏ xíu của mình đẩy mạnh: “ Bà cút đi, cút đi, tôi không muốn bà, tôi muốn bà vú, muốn bà vú.”- Rồi lại khóc toáng lên.“Tiểu thiếu gia, tôi chính là bà vú đây.” - Bà vú mới đến tự nhiên cũng không hiểu ý này là sao, nhưng người hầu đứng bên ngoài có thể hiểu ý nghĩ trong lời nói của Dục Thành chính là Khả Nghiên.
Dục Thành…A a… Cô không nhịn được mà cười ra tiếng, dù cô đã rời đi rất lâu rồi, Dục Thành vẫn còn có thể nhớ đến mình, rõ ràng con trai vẫn còn nhỏ như vậy, lúc này vẫn còn nhớ đến mình.Có điều, có một loại cảm giác lo lắng hiện ra trong đầu Khả Nghiên, nhìn dáng vẻ của Dục Thành vừa mới đối xử với bà vú, lúc trước bé không có như vậy, dường như mấy tháng không gặp, bé thay đổi cáu kỉnh hơn, cũng không hiểu lễ phép rồi.Dục Thành, không thể như vậy được, mẹ rất cảm kích con vẫn còn nhớ đến mẹ, nhưng mà con không thể dùng thái độ như vậy mà đối xử với người khác.“Sao vậy? có chuyện gì vậy?”Giọng nói của Tiêu Lâm Na vang vọng tới tai của Khả Nghiên, một loại cảm giác căng thẳng không thể giải thích ngay lập tức tràn ngập trái tim cô.
Có vẻ như hình bóng của Tiêu Lâm Na trong tim của cô vẫn còn sót lại, chưa thể xóa bỏ được.“Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia, cậu ấy…”“Dục Thành, con khóc cái gì?”“Con muốn bà vú.
Con muốn bà vú.”Dường như đôi mắt của nhóc con này không còn