“Đâu mất rồi?”“Rõ ràng anh ta vừa mới chạy đến chỗ này mà?”“Đáng chết, tiếp tục tìm.”“Dạ.”Từ âm thanh lời nói có thể đoán ra bọn họ là người Nhật Bản, Khả Nghiên đến đây nửa năm, mặc dù tiếng Nhật vẫn chưa thành thạo nhưng ít nhất cô vẫn nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của mấy người này.Xem ra bọn họ thật sự là sát thủ, nhưng nguyên nhân bọn họ truy sát mình là vì cái gì? Mà người đàn ông trước mắt này lại đột nhiên xuất hiện, tại sao lại bảo vệ mình? Trong đầu đầy sương mù.Tiếng bước chân của đám người kia xa dần, người đàn ông này mới từ từ bỏ tay che miệng Khả Nghiên ra: “Không cần cám ơn tôi, cô có thể đi rồi.” - Lời nói của Tà Liệt rơi xuống, anh ta đứng chỗ đó như một quý ông, đợi Khả Nghiên bước ra khỏi con hẻm chật chội này trước.Là ý tứ gì? Anh ta kêu mình đi, tại sao anh ta còn đứng bất động ở đó?“Không đi sao?”Ý của anh ta là để mình đi, nhưng…Vừa rồi thật sự quá căng thẳng, cô cũng không có chú ý đến, bản thân mình lại áp sát vào gần anh ta đến như vậy, sợ là cử động một chút, hai người bọn họ sẽ cảm nhận được cái riêng tư của nhau.Nhíu mày, cô hơi lúng túng cử động cơ thể, nhưng dường như chúng bị kẹt quá chặt khiến cô không thể cử động được, thực sự rất lạ là vừa rồi làm sao bọn họ lại chen chúc vào một chỗ chật như vậy? Cô ngượng ngùng nhìn người đàn ông, cô cũng không biết phải làm sao.Chính lúc này, một tia sáng xấu xa xẹt qua mắt người đàn ông, và cơ thể anh ta càng áp sát vào Khả Nghiên.
Anh ta muốn làm cái gì? Ý thức được, cô dùng sức đẩy ra.“Hừ? Đây không phải là ra sao.” - Người đàn ông khịt mũi một cách bất cần, lời nói của anh ta càng thêm phù phiếm và đùa giỡn.Khả Nghiên không ngừng nhíu mày, mặc dù anh ta có ý kêu mình đi ra, nhưng cũng quá không nghiêm túc rồi sao? Làm sao có thể hài lòng với người đàn ông này, Khả Nghiên hiểu chuyện lịch sự cúi đầu chào anh ta để bày tỏ lòng biết ơn.
Dù sao thì anh ta cũng là ân nhân cứu mạng mình, dù cô cũng không biết tại sao những người đó lại truy sát mình và cũng không biết tại sao anh