“Này cậu Nham, hình như cậu hiểu lầm, cô ấy không phải do tôi đặc biệt sắp xếp...!Ê..." Đợi Uông Dương Minh giải thích xong, Hình Thiên Nham đã sớm lái xe đi rất xa rồi.
"Hầy..." Anh ta thầm than, bất đắc dĩ lắc đầu: "Xem ra tôi hại cô bé kia rồi, hy vọng sau này cô ấy đừng gặp lại Thiên Nham nữa..."Ngày hôm sau...Khả Nghiên lấy tiền từ chỗ Uông Dương Minh, vừa đủ để đóng tiền chữa bệnh cho Vân Đỉnh đợt hai, nhưng chi phí chữa bệnh đợt ba thì...Vì chuyện của ông chủ Lý nên Khả Nghiên bị quản lý Thiên Thượng Nhân Gian đuổi việc, điều đó nghĩa là cô không còn cơ hội kiếm tiền nữa, mà đợt chữa bệnh quan trọng nhất của Vân Đỉnh là đợt ba!“Khả Nghiên…”“Chị, chị tới rồi."Kể từ ngày Vân Đỉnh bệnh đến nay, Tiêu Lâm Na chưa bao giờ xuất hiện một lần nên đây là lần đầu tiên.
"Ôi, chị có nghe nói về chuyện của Vân Đỉnh, bấy lâu không đến đây vì chị phải giúp cháu trai đáng yêu chuẩn bị tiền, nhưng em biết đấy...!Bây giờ kiếm tiền không dễ.
Chậc, chị đúng là không có mặt mũi gặp em.
Cháu trai bị bệnh, chị không giúp được gì cho em cả, chị quá vô dụng! Chị vô dụng quá mà!"Thấy chị gái tự trách, trong lòng Khả Nghiên đau đớn từng hồi: "Chị, chị đừng vậy mà, đừng vậy mà.
Em không trách chị, có trách thì trách...!người mẹ như em không có bản lĩnh, khiến con trai chịu khổ nhiều như vậy."“Ôi, sao số của Vân Đỉnh lại khổ vậy chứ!" Tiêu Lâm Na thở dài, ra vẻ thương tiếc rồi vỗ vai em gái: "Em à, thật ra chị có cách cứu được Vân Đỉnh, tuy nhiên...!tuy nhiên..."“Tuy nhiên gì ạ? Chị! Chị mau nói đi, bây giờ chỉ cần cứu được Vân Đỉnh, chuyện gì em cũng đồng ý."“Thật sao? Chuyện gì em cũng chịu làm?"“Đúng vậy! Thậm chí em đã làm...!làm tiếp viên rót rượu, còn gì phải sợ nữa?"“Cái gì? Em đi làm tiếp viên rót rượu?" Thảo nào cô ta nghe cha nói con nhóc chết tiệt này miễn cưỡng trả được tiền chữa bệnh đợt hai cho Vân Đỉnh.
Không được! Chuyện này