“Qua mấy ngày nữa đi.”“Lâu vậy à?”“Vô nghĩa.
Tôi không phải ở lại là để giám sát những người kia có đối xử tốt với con của cô không à? Nếu như họ trả Vân Đỉnh về, không phải cũng do tôi phụ trách hay sao.”Nghe giọng chị mình răn dạytrong điện thoại, Khả Nghiên cảm thấy cũng có lý: “Vậy được rồi, chị, chị cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”“Được rồi.
Được rồi.
Cúp máy đi.”“Tít” một tiếng cắt đứt điện thoại, cô ta đưa điện thoại di động ném một bên.“A.
Ha ha ha ha…” – Cô ta lại bắt đầu hưng phấn ảo tưởng cuộc sống tương lai của chính mình.Thở dài một hơi, Khả Nghiên nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay, cô kỳ thật muốn xin chị mình cho nghe tiếng của Vân Đỉnh một chút.
Nhưng nghe xong rồi thì sao? Tâm can lại càng đau đớn thêm thôi.“Em gái à, mấy hôm trước có người bạn nói với chị, có vị phú ông muốn nhận nuôi một đứa trẻ, chị cảm thấy đây là cơ hội tốt đấy.”“Chị nghe người bạn đó nói, vợ chồng vị phú ông này rất thương yêu trẻ nhỏ, do bọn họ không có khả năng sinh đẻ nên mới muốn nhận nuôi con người khác, chị cảm thấy em có thể suy xét, nên suy xét một chút đi.”“Em gái à, không phải là chị không đau lòng cho em.
Em hãy thử nghĩ xem, Vân Đỉnh đi theo em thật sự rất tội nghiệp.
Chị mới vừa hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói nếu không nhanh chóng cho Vân Đỉnh trị liệu lần ba thì e là Vân Đỉnh có khả năng sẽ…”“Chị biết em thực sự yêu thương Vân Đỉnh, nhưng nếu như em thật sự yêu thương nó thì cũng nên vì hạnh phúc của nó, có đúng hay không? Đem nó đưa cho người khác chăm sóc, cũng không phải là em vô trách nhiệm, chỉ là em mang đến cho nó một cơ hội tốt đẹp hơn thôi.”Lúc ở bệnh viện, sau khi Tiêu Lâm Na đưa ra chuyện nhận nuôi kia thì Tiêu Khả Nghiên đã đắn đo suy nghĩ rất lâu.
Cô đắn đo có nên đưa Vân Đỉnh cho người khác nuôi dưỡng hay không.
Cộng thêm tài năn nỉ, dụ dỗ của Tiêu Lâm Na, cuối cùng Khả Nghiên cũng đã nén chặt nỗi đau trong lòng, dứt bỏ tình nghĩa mẫu tử mà bảo chị ấy ôm Vân Đỉnh đem đi.Cho đến hôm nay cô cũng không biết bản thân mình đã đưa ra lựa chọn chính xác hay không, nhưng cô biết chỉ cần Vân Đỉnh có thể sống sót thật tốt, thì sau này có phải gánh chịu tội gì cô cũng chấp nhận.“Khả Nghiên, sao con không đi bệnh viện chăm sóc cho Vân Đỉnh?”Cha Tiêu vừa trở về nhà thấy con gái út đang thất thần ngồi trong phòng khách thì ngạc nhiên hỏi.
Chuyện đem Vân Đỉnh tặng cho người ta cô vẫn chưa nói với cha, chủ yếu là không biết nên mở miệng như thế nào.Thấy sắc mặt của con gái mình không tốt, cha Tiêu liền vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Vân Đỉnh có phải đã xảy ra chuyện không? Phải không?”“Cha, thực xin lỗi… con thực xin lỗi cha, thực xin lỗi toàn bộ mọi người, con đã đem..
Vân đỉnh tặng người