Cô ta hoàn toàn không muốn Hình Thiên Nham sẽ gặp lại Khả Nghiên.Nghĩ vậy, Tiêu Lâm Na trộm nhìn Hình Thiên Nham ở cách đó không xa, nhưng biểu cảm trên mặt anh thật sự làm cô ta kinh ngạc.Vì sao vậy? Rõ ràng những người tới phỏng vấn cho vị trí vú em trước đó, anh ta cũng không thèm nhìn tới dù chỉ một lần, nhưng ngay bây giờ anh lại nhìn chằm chằm con nhỏ Tiêu Khả Nghiên chết tiệt kia, tới mức không hề chớp mắt như thế cơ chứ? Hay là anh đã nhận ra cô rồi?Tiêu Lâm Na đang lo lắng rằng, giả thuyết trong lòng cô ta đã trở thành sự thật.
Trên thực tế, lúc Tiêu Khả Nghiên bước vào cũng không hề thu hút sự chú ý của Hình Thiên Nham, nhưng khi cô đoạt lấy Dục Thành, Dục Thành lại không khóc nữa, anh mới dần dần để mắt tới cô.Không chú ý thì thôi, nhưng một khi chú ý rồi, anh liền cảm thấy cô gái tới phỏng vấn vị trí vú em này sở hữu khí chất gì đó vô cùng đặc biệt.“Khanh khách… Khanh khách…” - Bỗng nhiên, trong phòng khách Hình gia vang lên tiếng cười vui vẻ của Dục Thành, làm mọi người càng thêm kinh ngạc.Tiêu Khả Nghiên vốn đang ôm ấp con trai của mình, nghe thấy tiếng cười này của con thiếu chút nữa là lệ rơi đầy mặt, may mắn cô đã dùng sức cắn chặt răng mới có thể kiềm được những dòng lệ ấy.“Vân Đỉnh, Vân Đỉnh.
Mẹ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con rồi.
Mẹ thật sự nhớ con muốn chết, Vân Đỉnh ơi…” - Cô khẽ nhìn khuôn mặt nhỏ trắng