Khả Nghiên ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Hoa Hoa đáng yêu.
Cô đưa tay chỉ tay vào tên trên bát cơm.
Tất cả những người làm việc ở nhà họ Hình, mỗi người đều có vật dụng dùng riêng, được khắc tên từng người lên đó, bộ vật dụng ở trong tay Bạch Hoa Hoa rõ ràng là khắc chữ tên cô ấy.“Ha ha, chị tinh mắt đấy.
Có điều em đã ăn rồi, chị nhanh ăn đi, nhìn có vẻ như quản gia dịnh tối nay không cho chị ăn cơm rồi.”Đứa trẻ này thật là ngốc một cách đáng yêu, hiển nhiên cô quản gia này là đang nhằm vào mình, cô bé giúp mình như vậy chẳng phải là muốn chống lại quản gia hay sao? Cô lắc đầu cảm kích, cầm bát cơm trả lại cho Bạch Hoa Hoa.“Chị như vậy là đang ghét bỏ em sao?”Khả Nghiên liên tục lắc đầu, cô làm sao mà có thể ghét bỏ một cô gái tốt như vậy chứ.
Cô đưa tay lên chỉ vào bụng của mình, làm động tác ưỡn người, ý nói đã no rồi.“Chị nói dối, mặc dù em không biết về việc cho con bú nhưng em nhớ khi mẹ cho em trai em bú, mẹ luôn nói với em là sẽ đói bụng.
Vì sữa và dinh dưỡng đều đã dành cho em trai nên bà ấy một ngày phải ăn đến mấy bữa.
Nếu tối nay không ăn cơm, ngày mai làm sao có sữa chứ?”Đây cũng là… Từ khi đến nhà họ Hình, hàng ngày họ đã đặc biệt đặt cho mình những thức ăn bổ dưỡng, cho nên sữa của mình cũng rất tốt, nếu như đêm nay không ăn cơm, sợ là ngày mai thực sự không đủ sữa.Khả Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm trong tay Bạch Hoa Hoa, cô chậm rãi nhận lấy, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt của cô lộ ra một nụ cười vô cùng cảm kích.Thật không ngờ, đến nhà họ Hình mình lại gặp được một người chị em tốt như vậy.
Càng không nghĩ trong cái xã hội vô tình này còn xuất hiện một người có thể xả thân vì người khác như vậy.
Không có lời nào để nói, Bạch Hoa Hoa thật sự là một đứa trẻ tốt, thật may mắn khi trong cuộc đời lại có cô ấy trở thành chị em với cô.“Chị, ăn nhanh đi, đừng để cô quản gia nhìn thấy.”Gật gật đầu, cô ngồi trên ghế đá nhanh chóng ăn hết bát cơm.
Mặc dù gió lạnh đang bao phủ lấy toàn thân của cô, nhưng sự ấm áp trong tim